“Chú Đổng, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.
Kỷ Thường Viễn mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.
“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi!"
Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tội với ông cụ Hướng”.
“Không chỉ là thỉnh tội thôi đâu”.
Kỷ Thường Viễn nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhở: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”
“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay đổi quyết định của ông ấy”.
Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơi thay đổi, không ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chẳn sẽ cực kì đau khổ.
Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Giang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.
“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gial”
Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ở tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viễn ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.
Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.
Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang