“Ông Long, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Thấy Hoàng Long không trả lời, Lưu Thư Nhất tưởng răng đối phương bị mình doạ sợ, lạnh giọng nói: “Chỉ cần bây giờ ông giúp tôi giết Giang Vũ, tôi sẽ không cần dùng tới ân tình của ông Hổ, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thiên Địa Minh, ông nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ...”
Hoàng Long nghiêm trang nhìn Lưu Thư Nhất dương dương tự đắc, nói được cửa câu, ông ta bỗng nhiên đưa tay ra tát vào mặt anh ta một bạt tai.
Một tiếng “chát” giòn giã. Lưu Thư Nhất văng thẳng ra xa, trong lúc văng anh ta còn
phun ra hai chiếc răng dính máu.
Hoàng Long là cao thủ Nội Kình sơ kỳ, ban nãy tát giám đốc Mã ông ta không hề dùng lực, mà lần này tát Lưu Thư Nhất là thật sự nổi giận, tát cho anh ta bay đi cùng với cả răng.
“Thăng oät con láo xược này, bố cậu còn chẳng dám nói kiểu đó trước mặt tôi mà cậu lại dám đe doạ tôi”.
Hoàng Long phủi tay, khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất ngã xuống đất: “Hổ không ra oai, cậu tưởng tôi là mèo bệnh đấy àI"
“Ông xã..”
Triệu Trung Tuyết hét lên, nhào tới bên cạnh Lưu Thư Nhất, tức giận quát: “Sao ông lại đánh người ta vậy hả?”
“Đánh là còn nhẹ, nếu còn dám mạnh miệng nữa, ông đây sẽ giết luôn”.
Hoàng Long nhìn lướt qua đám người nhà họ Triệu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Người nhà họ Triệu hễ ai bị ánh mắt ác độc của Hoàng Long nhìn tới đều sợ đến mức run bần bật, không dám lên tiếng, như thể bị thú dữ nhắm vào.
“Hoàng Long, ông dám đánh tôi á!”
Lưu Thư Nhất bò dậy từ dưới đất, nói năng không được rõ: “Nhà họ Lưu tôi có nhà họ Kỷ chống lưng, có ân tình của ông Hổ, ông dám động vào tôi, cứ chờ bị tiêu diệt đi!”
“Hừi Hoàng Long tôi cũng không phải lớn lên dưới sự sợ hãi!"
Hoàng Long khịt mũi, ngang ngược đáp lời: “Tôi đã nói rồi, ai dám động vào cậu Giang nghĩa là đối đầu với tôi. Cậu có thủ đoạn gì cứ việc tung ra, tôi sẽ tiếp chiêu”.
Thật ra Hoàng Long cũng kiêng dè nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ, dù sao thế lực ngầm cũng không thể công khai.
Chỉ với Tụ Nghĩa Đường cũng là thế lực ngầm đã đủ khiến cho ông ta nhức đầu.
Chứ nói gì đến nhà họ Kỷ là hoàng tộc Đông Nam, chỉ cần nói bừa một câu thôi cũng có thể khiến Thiên Địa Minh không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng lệnh chủ của lệnh Cửu Huyền Thiên Long đích thân tới, dù có làm Hoàng Long táng gia bại sản, đánh cược cả Thiên Địa Minh, ông ta cũng sẽ theo phe ủng hộ không chút do dự.
“Cậu Giang, cậu định xử trí những người này như thế nào?”
Ngay sau đó, Hoàng Long nhìn về phía Giang Vũ, hiểm độc nói: “Nếu cậu muốn lấy mạng họ, tôi bảo đảm sẽ không để họ có thể bước ra khỏi cánh cửa này”.
Nghe vậy, tất cả những người nhà họ Triệu đều luống cuống.
Hoàng Long là kẻ tàn nhãn giết người không chớp. mắt, không phải chỉ nói chơi thôi, mà ông ta thật sự dám gi ết chết tất cả bọn họ.
Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất đứng bên cạnh, mặt mày tái mét, không lên tiếng.
Bảo họ cầu xin tên rác rưởi Giang Vũ này, họ còn thấy khó chịu hơn cả chết.
Hơn nữa Lưu Thư Nhất tự tin, có nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ chống lưng, Hoàng Long sẽ không dám làm gì họ.
“Giang, Giang VũI”
Lưu Thư Nhất không sợ, nhưng Triệu Thiên Mang lại không dám chủ quan, ông ta quệt mồ hôi lạnh trên mặt, nịnh nọt: “Dù sao thì cậu cũng sống ở nhà họ Triệu tôi ba năm.
Mặc dù chúng tôi... nhưng ông cụ đối xử với cậu vô cùng tốt, cậu nể mặt ông cụ đừng để ông Long làm khó dễ chúng. tôi đi mà”.
“Đúng đó đúng đó! Lúc trước cậu mất trí nhớ, chính ông cụ đã đưa cậu về, chữa thương cho cậu, nuôi cậu ba năm trời”.
Ngô Châu cũng hùa theo, khẩn cầu nói: “Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được!”
Những người khác nhà họ Triệu cũng sợ Giang Vũ bảo Hoàng Long giết mình, thế là đều thay đổi thái độ quay sang van xin anh.
“Một lũ nhát gan!”
Nhìn vẻ mặt tham sống sợ chết của đám người nhà họ Triệu, Giang Vũ cười khinh thường: “Hoàng Long, bảo họ cút hết đi!”
Nghe vậy, người nhà họ Triệu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng họ chẳng những không biết ơn Giang Vũ, ngược lại còn căm thù hơn nữa.
“Người đâu, đuổi bọn chúng ra ngoài hết cho tôi”.
Hoàng Long cũng không dông dài, lạnh lùng ra lệnh.