“Ông Hoắc, ý ông là gì?”
Nghe thấy ông cụ Hoắc bảo mình phải đoạn tuyệt với Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình cau mày khó chịu: “Tôi đang hỏi ông về việc Giang Vũ mất trí nhớ, tại sao ông lại bảo tôi tránh xa anh ấy?”
“Cô Kỷ, tôi không có ác ý, thật sự nghĩ cho cô và nhà họ Kỷ”.
Ông cụ Hoắc vội vàng xua tay, nghiêm túc nói: “Chứng mất trí nhớ của Giang Vũ căn bản không phải là bệnh, mà là có người thi triển thần thông phong ấn ký ức của cậu ta”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lạnh xuống: “Có người cố ý hãm hại Giang Vũ?”
“Loại thủ đoạn có thể phong ấn ký ức của con người tuyệt đối không phải là hãm hại đơn giản như vậy”.
Ông cụ Hoắc suy nghĩ một lúc, thận trọng nói: “Người có thể thi triển thủ đoạn như vậy tuyệt đối không phải là kẻ †ầm thường, cho dù nhà họ Kỷ cũng không thể đắc tội”.
“Phong ấn ký ức lại không trực tiếp giế t chết Giang Vũ, điều này thật không hợp lý”.
Kỷ Tuyết Tình cau mày, đi đi lại lại: “Ông Hoắc, ông có cách nào để Giang Vũ khôi phục ký ức, chữa khỏi cho anh ấy không?”
“Xin lỗi! Tôi không chữa được, cũng không dám chữa”.
Ông cụ Hoắc sợ hãi lắc đầu, bất lực nói: “Đừng nói là tôi không có khả năng đó, ngay cả có, tôi cũng không dám chữa trị cho Giang Vũ, thật sự không thể đắc tội đối phương”.
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt, chăm chú nhìn ông cụ Hoắc: “Ông biết là ai đã phong ấn ký ức của Giang Vũ, phải không?”
Ông cụ Hoắc lại nhìn xung quanh một lần nữa, xác định không có ai, cắn răng nói: “Lão Vương gia nhà họ Kỷ từng có ơn lớn với tôi, hôm nay dù có mạo hiểm tôi cũng phải nói cho cô biết”.
Ngay sau đó, ông cụ Hoắc hít một hơi sâu, đầy vẻ đề phòng nói: “Khi tôi bắt mạch cho Giang Vũ, tôi cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, hơn nữa trong nhận thức của tôi cũng chỉ có người đó