“Anh không ngậm bồ hòn thì có thể làm gì được tôi?”
Giang Vũ chẳng hề để ý bĩu môi, cảnh cáo nói: “Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, tốt nhất các người không nên chọc đến tôi, nếu không đừng trách tôi không. khách sáo”.
“Giang Vũ, mày quá kiêu ngạo!”
Vương Hạo nhìn Giang Vũ một cách lạnh lùng: “Hôm nay Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi đây, không ai lại làm chỗ dựa cho mày nữa, nếu mày thức thời thì hãy nhanh chóng dập đầu nhận sai với chúng tao, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của mày”.
“Bại tướng dưới tay tôi không có tư cách lên tiếng trước mặt tôi”.
Giang Vũ khinh thường nhìn Vương Hạo: “Lúc tôi thu thập anh, cô Kỷ cũng không giúp đỡ gì, vậy cho dù cô Kỷ đi rồi, tôi cũng có thể hành được anh”.
“Tao thừa nhận tao đánh không lại mày, nhưng mày đừng quên, tao là đệ tử chính thức của Tuyên Đức môï”.
Vương Hạo nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Chút thực. lực này của mày ở trong mắt sư môn của tao, không đáng nhắc tới”.
“Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì mà tao nói đi, nếu không, cường giả sư môn của tao ra tay, mày có mười cái mạng thì cũng không đủ!”
“Tôi sợ quá đi mất!”
Giang Vũ khoa trương cười rộ lên: “Cho dù trong sư môn của anh có cường giả có thể giết được tôi, nhưng anh có từng nghe nói qua câu nước xa không không cứu được lửa gần không?”
“Dám hống hách ở trước mặt tôi, tôi đây có giết chết anh trước khi cường giả của sư môn anh đến đây, nếu không tin thì anh cứ thử đi?”
“Mày...”
Sắc mặt của Vương Hạo khẽ biến, đúng là không dám tiếp tục kiêu ngạo nữa.
Long Hiểu Hà cũng biết Vương Hạo không phải đối thủ của Giang Vũ, sắc mặt đỏ bừng nắm chặt nắm đấm, không dám tiếp tục khiêu khích nữa.
“Đồ ngu”
Giang Vũ khinh bỉ mắng một tiếng, dân Hoàng Long tiếp tục đi mua ngọc.
Giang Vũ không quan tâm đến sự uy hiếp của Vương Hạo, chờ khi cường giả của Tuyên Đức Môn chạy đến được Giang Châu, anh cũng đã sớm hoàn thành lắp đặt vũ trang cho Thiên Cung Vân Đỉnh rồi.
Nếu đối phương thật dám tới cửa trả thù, vậy cũng chỉ có một con đường chết.
“Anh Hạo, tên khốn này quá kiêu ngạo, chúng ta