Một buổi sáng sớm ba ngày sau.
Trên đường cao tốc từ Giang Châu đến thành phố Ngô.
Nghiêm Phá Quân, người từng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lăng, cả người căng cứng lái xe ô tô, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau.
Trước khi Nghiêm Phá Quân làm việc cho nhà họ Lăng, đã từng học nghệ ở phái Tuyên Đức, bởi vì tư chất bình thường nên bị phái Tuyên Đức đuổi đi.
Nhưng Nghiêm Phá Quân có nằm mơ cũng không ngờ được, bây giờ mình lại có thể làm việc chung với hai vị thiếu môn chủ của phái Tuyên Đức.
Biết được anh em nhà họ Ngô và Giang Vũ đã kết nghĩa anh em, hơn nữa còn nhận Giang Vũ làm đại ca, Nghiêm Phá Quân gần như phát ngốc.
Mặc dù anh em nhà họ Ngô không còn nhớ Nghiêm Phá Quân, nhưng mà ông ta lại biết hai anh em nhà này, biết được bọn họ không chỉ là kẻ mạnh Tông sư, mà còn là cậu chủ của phái Tuyên Đức.
Nhân vật cỡ này mà nay lại giống như ông ta, đều làm việc cho Giang Vũ, quá...
“May là lúc đầu mình đã bỏ tối theo sáng, thoát ly khỏi nhà họ Lăng, quay sang trung thành với cậu chủ Giang”.
Nghiêm Phá Quân vừa lái xe vừa thầm cảm thấy may mắn: “Nếu không mình bây giờ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt cùng với nhà họ Lăng rồi, càng không thể cùng hai vị thiếu môn chủ làm việc chung với nhau”.
Vì vết thương của Hoàng Long vẫn chưa khỏi, Nghiêm Phá Quân liền bị gọi đi làm tài xế.
Anh em nhà họ Ngô ngồi dặt dẹo ở hàng ghế phía sau và gần như đã quên mất Nghiêm Phá Quân, người mà còn chẳng có cả tư cách để gia nhập vào lớp đệ tử ngoại môn của phái Tuyên Đức.
Chính bởi vì trước đó Ngô Khai Sơn nói có thể làm người cùng tập võ với Giang Vũ, nên ba ngày sau khi bọn họ cọ sát với Giang Vũ, chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung!
Nhưng mà anh em nhà họ Ngô lại không hề buông lời oán thán, dù gì bọn họ vừa mới đi theo Giang Vũ đã nhận được đan Phá Linh, tu vi đều được tăng lên, đây chính là cơ duyên của bọn họ.
“Mọi người cảm thấy hôm nay tôi và Kim Tái An thi đấu có được bao nhiêu phần thắng?”
Không biết qua bao lâu, Giang Vũ mỉm cười dò hỏi.
“Cho dù có mười Kim Tái An cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”.
Ngô Khai Sơn đáp lại đầu tiên, nói bằng giọng hiếu kỳ: “Mà nói đến, đại ca rốt cuộc đã đột phá được cảnh giới Tông sư chưa?”
“Anh bây giờ đã có khả năng giao đấu với một Tông sư trung kỳ như tôi rồi, nhưng vì sao từ đầu đến cuối vẫn không thể ngưng tụ được cương sát hộ thể?”