“Bộp!"
Không đợi Mã Khuông nói xong, Kim Tái An giơ tay tát lên mặt Mã Khuông.
“Anh là cái thá gì mà dám bảo cậu đây nể mặt anh”.
Kim Tái An lạnh lùng nhìn Mã Khuông bị tát đơ người: "Đừng nói là anh, cho dù là cha anh thì cũng không có gan bảo tôi nể mặt các người”.
Thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Tuyết Tình và Tôn Lệ Lệ mới hoàn toàn nhận ra Mã Khuông ngày thường ở trước mặt bọn họ ra vẻ, trên thực tế chẳng là cái thá gì, lại càng không có mối giao tình nào với Kim Tái An.
“Xin, xin lỗi!"
Không ngờ Kim Tái An lại làm mình mất mặt như vậy, Mã Khuông vội vàng xin lỗi, lui về phía sau.
“Ai da, không phải nói anh và cậu Kim là bạn tốt sao?”
Đúng lúc này, Giang Vũ đi tới phía sau Mã Khuông ba người, trêu đùa nói: "Tại sao cậu Kim còn đánh anh trước mặt mọi người vậy?”
“Thằng ranh, ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao?”
Bị tát một cái, Mã Khuông đang nghẹn cả một bụng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Giang Vũ: "Có tin tôi khiến cậu không ra khỏi Ngô Thành được. không?”
“Tôi thật sự không tin đó!”, Giang Vũ khinh thường bĩu môi.
“To gan thật, bây giờ tôi sẽ phế cậu!”
Mã Khuông trừng mắt, muốn động thủ.
“Giang Vũ, anh đừng đổ thêm dâu vào lửa”.
Ngô Tuyết Tình vội vàng giữ chặt Mã Khuông: "Anh Tiểu Mã đừng nóng giận, anh ta là tên điên, anh đừng chấp nhặt với anh ta”.
“Cậu Kim! Người này muốn phế tôi trước anh, anh ta không nể mặt anh đó!”
Giang Vũ không để ý tới Mã Khuông, cười híp mắt nhìn Kim Tái An.
Thấy cảnh tượng như vậy, ba người Mã Khuông ngây ngẩn cả người.
Giang Vũ lại quen biết với Kim Tái An?
"Họ Mã kia, nếu anh nếu còn dám nói thêm một câu, bây giờ tôi sẽ cho người đánh gãy chân chó của anh”.
Thấy Mã Khuông ở trước mặt mình nói như thế, Kim Tái An chán ghét cảnh cáo.
Nghe thấy như thế, Mã Khuông rùng mình một cái, vội vàng câm miệng, không dám có bất kì hành động gì nữa.
“Tôi còn tưởng rằng cậu lâm trận bỏ chạy, không