“Sở dĩ có thành tích như vậy, chính là bởi vì Kim Tái An biết chọn đối thủ”.
“Anh ta đã quyết định đấu võ với anh, vậy chứng tỏ anh ta chắc chắn mạnh hơn anh, nếu không anh ta căn bản sẽ không đồng ý quyết đấu với anh”.
“Cái này đúng là giống phong cách của Kim Tái An”.
Nghe thấy lời mà hai cô gái nói, Giang Vũ nhớ tới lúc trước khi Kim Tái An đối mặt với Thanh Long và Kỷ Tuyết Tình, chính là trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, khuôn mặt sợ hãi kinh hồn.
“Nếu đã biết thủ đoạn của Kim Tái An, vậy anh còn không mau chạy đi?”, Ngô Tuyết Tình không kiên nhãn thúc giục.
“Yên tâm đi! Tuy rằng Kim Tái An sẽ chọn người để quyết đấu, nhưng lần này anh ta đã chọn nhầm người
Giang Vũ cười lắc đầu, chắc chắn nói: “Bởi vì lần đấu võ này, người thắng chắc chắn là tôi”.
“Anh đúng thật là hết thuốc chữa”.
'Thấy Giang Vũ không quan tâm như thế, hai cô gái đầu vừa lo vừa tức, dọc theo đường đi đều khuyên Giang Vũ chạy trốn đi.
Nghe hai cô gái cứ lải nhải khuyên bảo, anh em nhà họ Ngô đi theo phía sau cảm giác cực kì buồn cười, bởi vì bọn họ biết Giang Vũ căn bản không thể nào thua.
Nghiêm Phá Quân vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Kiến Tài, trong lòng tràn ngập sự lo lắng.
Rất nhanh, Giang Vũ đến bên cạnh bờ của đầm nước, một chiếc lôi đài có cầu nối hành lang đứng sừng sững ở giữa đầm nước.
Lúc này, bên bờ đầm nước đã chật kín người.
Ngoại trừ người của Ngô Thành, còn có không ít người từ thành phố khác chạy tới, ví dụ như Hạ Kiến Tài chính là người đến từ tỉnh thành.
“Giang Vũ, lên đài chịu chết đi!”
'Thấy đám người Giang Vũ xuất hiện, Kim Tái An đã đứng trên lôi đài lớn tiếng hét lên.
“Cậu Kim uy vũ, xem ra trận chiến hôm nay không thể quên được rồi”.
“Đó là điều đương nhiên, cậu Kim xuống núi tới nay đã đấu võ với hơn mười tám lần, chưa bao giờ