"Chết tiệt, tàn bạo quái"
Nhìn thấy Hàn Linh một lời không hợp liền muốn g iết chết Long Hiểu Hà, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh sợ đến mức gần như mất khống chế.
Đồng thời, họ cũng tin vào lời Viên Chấn Hoa nói về Hàn Linh lúc trước: Người phụ nữ này là một kẻ điên, luôn sẵn sàng giết người, thật kinh khủng!
Viên Chấn Hoa vẫn bình tĩnh, tỏ ra đồng tình nhìn Long Hiểu Hà: "Tôi đã nói rồi, trêu chọc vào cô ta thì chỉ có con đường chết!"
"Tiểu Linh, dừng lại!"
Đúng lúc này, giọng nói của ông Đổng đột nhiên vang lên: "Chỉ là tranh cãi nhỏ nhặt của đám tiểu bối
thôi, không cần phải giết người".
Ông Đổng đang chậm rãi bước tới, còn có Kỷ Tuyết Tình đi cùng.
"Ông Đổng, cứu tôi với, cứu tôi với!"
Nhìn thấy ông Đổng, Long Hiểu Hà tái nhợt liền nức nở kêu cứu.
"Tiểu Linh, cô nên bình tĩnh hơn một chút đi!"
Ông Đổng không để ý đến Long Hiểu Hà, chỉ mỉm cười nhìn Hàn Linh nói: "Cô Long là khách của tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, nể mặt tôi, cô đừng động vào cô ta"
"Ông mời tôi đến đây, tôi chịu đến đã là nể mặt ông lắm rồi!"
Hàn Linh nắm lấy đầu Long Hiểu Hà, lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “Bây giờ tôi muốn giết cô ta, tại sao phải nể mặt ông nữa?”
Nghe vậy, sắc mặt của ông Đổng cứng đờ, không ngờ Hàn Linh lại không nể mặt ông ấy như vậy, đây đúng là một cái tát vào mặt ông ấy.
Nhìn kỹ, ông Đổng mới phát hiện đồng tử của Hàn Linh đã chuyển sang màu vàng đồng.
Người phụ nữ này một khi nổi điên thì sẽ không nể. mặt ai.
Những người khác sợ hãi nhìn Hàn Linh, cũng chỉ có người xuất thân từ gia tộc lớn ở thủ đô Long Kinh mới dám không nể mặt ông Đổng như cô ta.
Dù sao thì đám thanh niên ưu tú đến từ Giang Châu này cũng sẽ không bao giờ dám thô lỗ với ông Đổng.
"Người đâu!"
Nhận thấy Hàn Linh sắp mất kiểm soát, ông Đổng nhẹ quát một tiếng.
Hai người đàn ông trung niên mặc vest đen lao. nhanh vào viện, cảnh giác nhìn Hàn Linh.
"Mặc dù hai vệ sĩ của ông không