“Ông Đổng, ông nhất định phải tin Giang Vũ, anh ấy thật sự biết y thuật”.
Thấy ông Đổng tỏ ra bất mãn với Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lo lắng nói: “Trên người con có...”
"Đừng vội nghe hắn nói nhảm, thân thể ông không có cảm giác khó chịu gì, trái tim của ông đang rất tốt".
Ông Đổng xua tay cắt ngang lời của Kỷ Tuyết Tình, tự †in nói: “Hàng tháng ông đều được cục chiến tranh và bệnh viện tốt nhất trong tỉnh kiểm tra sức khoẻ, sức. khỏe của ông vô cùng tốt”.
“Vậy có phải ông uống nhiều nước mỗi ngày nhưng không thể thường xuyên đi vệ sinh phải không?”
Biết trang thiết bị y tế không thể phát hiện được sự †ồn tại của phệ tâm cổ, Kỷ Tuyết Tình dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình nên lập tức hỏi.
"Chuyện này thì có gì kỳ quái? Tuổi của ông đã lớn, hơn nữa mỗi ngày đều thích uống trà", ông Đổng nhếch môi, thản nhiên nói.
"Để đảm bảo an toàn thì ông cứ để Giang Vũ chẩn bệnh cho mình một chút đi!", Kỷ Tuyết Tình quan tâm khuyên nhủ.
"Không cần thiết!"
Ông Đổng dứt khoát từ chối, khinh thường nói: “Cho dù thật sự có vấn đề gì thì ông cũng không cần sự giúp đỡ của một kẻ vô danh tiểu tốt, ông cũng không tin những gì nó nói”.
"Tôi chỉ vì nể mặt Tuyết Tình nên mới tốt bụng nhắc. nhở ông. Dù ông có tin hay không thì cũng không sao, dù sao thì người chịu đau khổ cũng không phải là tôi".
Giang Vũ lãnh đạm nhún vai nói: "Tôi và Hàn Linh còn có một số chuyện quan trọng cần thương lượng, nếu ông Đổng không có chỉ thị nào khác thì tôi xin phép rời đi trước".
Ông Đổng cau mày, nét mặt vô cùng khó coi, định tiếp tục làm khó Giang Vũ nhưng lại chẳng có cơ sở gì để tiếp tục làm khó anh.
" Bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đều đại bại trở về, mà Hàn Linh lại trở thành người của Giang Vũ.
Nếu như cứ tiếp tục cố chấp không buông thì rất có thể ông ấy sẽ phải đối đầu với Hàn Linh.
t Đối mặt với ma nữ nhà họ Hàn này, ông Đổng cảm thấy rất bất an, dù sao người phụ nữ này cũng là một kẻ mất trí, làm việc