Thấy Giang Vũ thẳng thừng bước vào phòng ngủ, không quan tâm đ ến sự sống chết của ông Đổng, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ông Đổng à!
Ông ấy từng là một trong những nhân vật chủ chốt của cục chiến tranh, lãnh đạo tỉnh Giang Đông, tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn có ảnh hưởng hết sức quan trọng ở tỉnh Giang Đông.
Người như vậy mà lại chẳng có chút trọng lượng nào. trong mắt Giang Vũ, Giang Vũ thật sự quá kiêu ngạo rồi!
Không như những người khác, Kỷ Tuyết Tình hướng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cửa phòng Giang Vũ.
Ngay từ đầu cô đã biết Giang Vũ là người ngông nghênh không chịu khuất phục, cho dù từng bị hiểu lầm là người đối địch với nhà họ Kỷ thì anh vẫn không hề sợ hãi một chút nào.
Lúc này anh đối xử với ông Đổng như vậy thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Đây chính là người đàn ông mà con chọn đó'.
Ông Đổng ngã xuống ghế sofa, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Kỷ Tuyết Tình: "Nhìn thấy trưởng bối đau đớn thống khổ đến như vậy mà nó thấy chết không cứu, đúng là không có nhân cách, không có giáo dưỡng".
"Ông nên ngồi yên tự vấn lại bản thân mình!"
Gương mặt Kỷ Tuyết Tình lộ ra vẻ lãnh đạm nhìn ông Đổng, nói: “Hãy đặt mình vào vị trí của người khác, nếu có người đối xử với ông như ông đối xử với Giang Vũ, vậy thì ông có muốn giúp đỡ người đó hay không?”
“Ông..”, ông Đổng lập tức không nói nên lời.
"Huống chỉ Giang Vũ đã từng vì con mà cảnh báo. ông, nói rằng trong cơ thể của ông có cổ độc, còn nguyện ý giúp ông".
Kỷ Tuyết Tình bắt chéo chân, lấy tay chống cằm nói: "Là do ông vẫn luôn không tin anh ấy, còn nói những lời phản bác châm chọc anh ấy, vậy thì tại sao anh ấy phải cứu ông chứ?"
"Huống chỉ bây giờ chính ông đang tìm người ta cầu cứu mà còn tỏ thái độ trịch thượng như vậy, ai lại chịu nổi thái độ của ông chứ?"
Sắc mặt ông Đổng đỏ bừng nhưng cũng không còn lời nào để phản bác.
"Cô Kỷ! Cô cũng không thể thấy chết không cứu được!"
Một vệ sĩ lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình, nói: "Dù sao thì ông Đổng cũng là trưởng bối của cô..."
"Tôi đã không giúp được