Sau khi thương lượng giá cả, Giang Vũ tỏ ra nóng lòng muốn đưa cho Lăng Vân số tài khoản ngân hàng của mình.
"Mày sẽ không gạt tao, lấy tiền rồi mà vẫn bám vào cô Kỷ đúng không?"
Khi đến bước chuyển tiền cuối cùng, Lăng Vân mới thận trọng cảnh giác hỏi Giang Vũ.
"Anh là con trai trưởng nhà họ Lăng, nhà họ Lăng là gia tộc giàu có nhất tỉnh ly, sao tôi dám lừa gạt anh!"
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Tôi đến với Tuyết Tình chỉ để ăn bám, bây giờ có thể ngay lập tức kiếm được một trăm triệu, tôi cũng không cần phải bán đi tôn nghiêm đàn ông của mình nữa”.
"Đúng vậy, nếu như mày dám lừa gạt tao thì tao cam đoan mày sẽ sống không bằng chết".
Nhớ đến tư liệu điều tra đã đề cập đến Giang Vũ là một kẻ vô dụng, hơn nữa Lăng Vân cũng rất tự tin về thực lực của nhà họ Lăng cho nên anh ta ngay lập tức chuyển tiền sau khi đưa ra một lời cảnh cáo.
Chẳng bao lâu sau thì Giang Vũ đã nhận được thông báo một trăm triệu đã chuyển đến tài khoản, liền vui vẻ ra mặt: "Anh Lăng đúng là hào phóng. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ rời khỏi Tuyết Tình, đảm bảo cô ấy sẽ không thể tìm thấy tôi!"
"Mày biết điều đó!"
Lăng Vân hài lòng mỉm cười nói: "Đã như vậy thì trong bữa tiệc ngày mai tao sẽ chính thức tỏ tình với cô Kỷ".
"Tiệc gì vậy?", Giang Vũ tò mò hỏi.
"Nhà họ Kỷ đến Giang Châu đầu tư, thương hội Giang Châu cũng tổ chức yến tiệc chiêu đãi bọn họ. Đương nhiên nhà họ Lăng cũng sẽ nhận được đãi ngộ không kém'.
Lăng Vân đắc ý cười, hưng phấn nói: “Tao định ngày mai sẽ tỏ tình với cô Kỷ một cách trang trọng nhất tại bữa tiệc do thương hội tổ chức cho nhà họ Lăng”.
"Những chuyện này không liên quan gì đến tôi nữa, chúc anh Lăng ngày mai tỏ tình thành công, có được mỹ nữ trong tay!"
Giang Vũ thản nhiên nói, còn nhỏ giọng nói thầm: “Một trăm triệu đủ để mình sống tự tại cả đời”.
Nghe vậy, Lăng Vân càng thêm yên tâm về Giang Vũ. "Trà đến đây!"
Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình bưng bộ ấm trà bước ra khỏi phòng pha trà.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình