Tối hôm sau.
Trong phòng chờ của biệt thự quốc tế Châu Phủ.
Lăng Vân mặc lễ phục long trọng ngồi trên ghế sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, sau khi dùng một trăm triệu mua chuộc được Giang Vũ rời khỏi Kỷ Tuyết Tình, đêm nay anh ta nhất định phải tỏ tình.
“Chú Nghiêm!”
Lăng Vân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hỏi thăm người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh: “Có tin tức gì của Giang Vũ không?”
“Vâng cậu chủ!”
Chú Nghiêm hơi khom người, đáp lạỉ: “Ngày hôm qua sau khi chúng ta rời đi không lâu, Giang Vũ đã xách túi ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh, sau đó bắt taxi ra khỏi thành phố. Kể từ đó thì không còn tin tức gì nữa”.
“Hừ! Đã dám cầm một trăm triệu của tôi, nếu như hắn còn dám quay lại thì tôi nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết”.
Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó cười
nói: “Một đứa rác rưởi dưới đáy xã hội như hắn, cho dù có tu mâỳ kiếp thì cả đời cũng không thể kiếm được một trăm triệu chỉ dựa vào năng lực của bản thân, hắn nên biết thế nào là đủ1′.
“Giang Vũ nhìn qua cũng không đơn giản như vậy”.
Chú Nghiêm nheo mắt, nhắc nhở: “Tôi có thể cảm giác được khí tức của hắn không hề yếu, nếu như đơn đả độc đấu thì e rằng cậu chủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!”
“Chẳng sao cả!”
Lăng Vân bĩu môi, thờ ơ nói: “Chú Nghiêm, chú chính là cao thủ số một nhà họ Lăng. Nếu như thằng nhóc đó dám nuốt lời thì chú liền gi ết chết hắn cho tôi”.
“Cậu chủ yên tâm!”
Chú Nghiêm cười ngạo nghê nói: “Tuy rằng khí tức của Giang Vũ không hề yếu, nhưng tôi vẫn tự tin có thể giế t chết hắn chỉ trong ba chiêu”.
Trong lần gặp trước đó giữa chú Nghiêm và Giang Vũ, Giang Vũ cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người chú Nghiêm, chú Nghiêm cũng cảm nhận được khí tức của Giang Vũ không hề yếu, chỉ có điều chú Nghiêm tuyệt đối
đích tự tin bản thân có thể đánh bại Giang Vũ.
“Sắp