Nhìn thấy Giang Vũ dùng lời nói đả kích Lăng Vân đến mức anh ta không thể phản bác, Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh liếc nhìn nhau rồi lén lút bật ngón tay cái lên cho Giang Vũ.
Không aỉ ngờ Giang Vũ lại giỏi đổ lỗi cho người khác như vậy anh có thể khiến cho đối phương phẫn nộ mà thậm chí không cần dùng đến một lời th ô tục nào.
“Bây giờ tôi đang là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu, nếu như anh dám tấn công tôi thì cũng tức là anh đang tấn công người của nhà họ Kỷ”.
Nhìn thấy Lăng Vân chuẩn bị ra tay tấn công mình, Giang Vũ vẫn tựtỉn khiêu khích: “Hơn nữa, quan hệ của tôi với cô Kỷ… Nếu anh có gan thì cứ động vào tôi!”
Nghe vậy, mọi người dều khinh thường nhìn Giang Vũ, nói cả nửa ngày, hóa ra tên này vẫn dựa vào cô Kỷ và nhà họ Kỷ để cáo mượn oai hùm, đúng là không biết xấu hổ.
“Cậu chủ, đừng quá kích động”.
Chú Nghiêm nhanh chóng tiến lên giữ chặt
Láng Vân, nhắc nhở: “Bây giờ chưa phải lúc ra tay”.
“Mày muốn khiêu khích tao ra tay trước, sau đó chạy đi tìm cô Kỷ tố cáo, tao sẽ không để mày thực hiện được mục đích!”
Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, nghiêm mặt nhìn Giang Vũ nói: “Đối phó với loại rác rưởi như mày tao cũng không cân tự mình ra tay”.
Lập tức, Lăng Vân nhìn về phía những người bên cạnh Giang Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi vào Vương Mãn Kim: “Tên mập này nhìn quen quen!”
Vương Mãn Kim vốn không muốn nói gì bỗng nhiên bị gọi đến, đành phải đứng lên: “Chào cậu Lăng, tôi là Vương Mãn Kim, người nhà họ Vương ở Giang Châu. Bố tôi là…”
“Tôi nhớ ra rồi!”
Lăng Vân chợt nhận ra, liền ngắt lời Vương Mãn Kim: “Nhà họ Vương được coi là tỷ phú Giang Châu, trước đây họ muốn nhập trú vào tỉnh lỵ để phát triền, cuối cùng bị tôi ngăn lại”.
“Phải!”
Đối với chuyện này, trong lòng Vương Mãn Kim tràn đầy oán hận nhưng lại không dám trực
tiếp bày tỏ, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Những người chứng kiến đêu kinh ngạc không thôi.