“CÔ Kỷ Giang Vũ là thủ hạ của cô”.
Nghe Kỷ Tuyết Tình nói, Lăng Phỉ Dương nén giận nói: “Con trai của tòi bị hắn làm cho tàn phế, tôi tất nhiên phải đi tìm cô…”
“Trước hết, Giang Vũ không phải là thủ hạ của tôi. Tôi và anh ấy bình đẳng với nhau”.
Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Lăng Phi Dương, tuyên bố: “Thứ hai, chuyện anh ấy gây ra phiền toái không liên quan gì đến tôi. Đây là chuyện giữa Giang Vũ và ngươi nhà họ Lăng, tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.
/zVậy tiếp theo nhà họ Lăng chúng tôi có đối phó với Giang Vũ như thế nào cũng không liên quan gì đến cô Kỷ đúng không?”
Đôi mắt của Lăng Phỉ Dương sáng lên, ông ta nhìn Kỷ Tuyết Tình hỏi: “Cô có chắc chắn rằng mình không quan tâm đ ến việc mà Giang Vũ gây ra không?”
Nếu Kỷ Tuyết Tình cố tình chống lưng cho Giang Vũ thì nhà họ Lăng cũng không có biện pháp gì với Giang Vũ, dù sao nhà họ Lăng cũng không dám đắc tội Kỷ Tuyết Tình.
Nhưng nếu Kỷ Tuyết Tình không ra mặt thì
nhà họ Lăng sẽ không bao giờ buông tha cho Giang Vũ.
“Đúng! Tôi sẽ không can thiệp vào mối thù giữa Giang Vũ và nhà họ Láng1′.
Kỷ Tuyết Tình do dự một chút nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Vũ, để anh một mình đối mặt.
“Được rồi! Nếu như cô Kỷ đã nói như vậy thì tôi biết phải làm gì tiếp theo rồi!”
Đôi mắt của Lăng Phi Dương lóe lên một tỉa sắc lạnh, sau đó quay người bước ra ngoài.
“Cô chủ tỏ ý không ra mặt trong chuyện này, không sợ Giang Vũ sẽ chết trong tay nhà họ Lăng sao?”
Sau khi Lăng Phi Dương rời đi, Tiểu Viện bối rối hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Khi tôi và Giang Vũ ở bên nhau,