“Đã sửa được một ít rồi, lát nữa anh nhìn xem được hay không?” Nghe anh hỏi chuyện bản thiết kế, Cố Tuyết Trinh đặt dao nữa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời.
Phong Diệp Chương khẽ gật đầu, cả ngày nay anh đều nghĩ về chuyện này: “Được, vậy lát cơm nước xong xuôi thì đi qua đi.” Nghe thấy Cố Tuyết Trinh nói đã sửa tốt rồi, anh lại cảm thấy chờ mong, muốn xem luôn, liệu có tốt như hôm qua không. Một lần có thể là ngoài ý muốn, nếu hai lần đều như vậy, cũng đủ chứng minh trình độ thiết kế của Cố Tuyết Trinh. Tất nhiên chủ yếu nhất là, những thiết kế đó có thể xưng là hoàn mỹ khiến người ta đã nhìn thì không nỡ buông tay.
Có việc cần bàn, cơm nước xong xuôi, Cố
Tuyết Trinh lập tức đến phòng sách của Phong Diệp Chương.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Tuyết Trinh tới phòng sách của anh, nhưng lần trước quá vội vàng, không hề chú ý quan sát.
Phòng sách rất lớn cũng rất sạch sẽ, toàn bộ mặt sàn được trải thảm Italy Milan màu sáng, ngoại trừ một loạt tủ sách được chế tác tinh tế kết hợp phong cách Á Âu thì là chiếc bàn khổng lồ trước mặt này. Bài trí trên bàn cũng như con người anh, nghiêm cẩn ngăn nắp. Ngoài sách còn đặt một chồng văn kiện dán nhãn chờ xử lý, nhìn ra được Phong Diệp Chương hết sức coi trọng công việc.
Cố Tuyết Trinh ngồi xuống đối diện Phong Diệp Chương, đưa bản thảo hôm nay cô đã sửa cho anh, vẻ mặt mong đợi, đây là chuyện cô yêu thích, luôn hi vọng hoàn mỹ.
Phong Diệp Chương xem rất chăm chú, không bỏ qua bất kỳ bức nào, bất kỳ chỉ tiết nhỏ nào.
Cố Tuyết Trinh nhận thấy anh hình như còn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ hơn cả cô. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ anh xem hết, Phong Diệp Chương là thái tử gia của Thịnh Kinh, năng lực thưởng thức và giám định là không thể nghỉ ngờ, có thể lọt vào mắt anh cũng là một loại khẳng định.
Phong Diệp Chương cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, mới phát hiện những bản thảo thiết kế này đúng là đã được sửa tốt y như trước đây. Dù trước kia cảm thấy không ổn lắm nhưng lại không tìm ra bất kỳ sai sót nào, trải qua sự sửa chữa khéo léo của Cố Tuyết Trinh đã trở nên hết sức hoàn mỹ.
Có nhiều chỗ suy nghĩ rất độc đáo, quyết đoán, nhìn vào cảm thấy cực đẹp.
Thí dụ như bản thiết kế thứ nhất, vị trí cổ
áo được cô thay đổi dựng lên, tạo hiệu quả khối không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nhưng vì thiết kế gốc cũng không phải như vậy, sau khi Cố Tuyết Trinh sửa chữa xong, còn cẩn thận ghi chú nhất định phải dùng loại vải gì mới có thể đạt tới hiệu quả trang phục như mong muốn.
Thái độ làm việc nghiêm túc này rất hợp ý Phong Diệp Chương.
Nhưng bản thiết kế được sửa chữa đến hoàn mỹ như vậy, thậm chí ngay cả loại vải cũng đã được cân nhắc đến, dù nhìn thế nào cũng thấy không giống một người yêu thích nghiệp dư, tùy tiện là có thể làm được.
Phong Diệp Chương trong lòng vô cùng tán thưởng, còn tràn đầy nghi hoặc: “Em rất am hiểu thiết kế thời trang thì phải?” Tiêu chuẩn này rõ ràng là của nhà thiết kế lão luyện.
“Bảy tám mươi phần trăm, vì thích nên đã
đặc biệt nghiên cứu.” Cố Tuyết Trinh không dám giải thích quá đầy đủ, lại không muốn bị Phong Diệp Chương hỏi tới, nên dời đề tài nói: “Chỗ bản thiết kế này là do ai thiết kế vậy? Em sửa chữa có phải không tốt lắm hay không.”
Dù sao cũng là sửa trực tiếp trên tác phẩm của người khác, là một chuyện không lịch sự, thậm chí còn như kiểu khoe khoang.
“Không sao, những bản vẽ này đều là do trợ lý mua từ bên ngoài về, đã mua đứt.” Phong Diệp Chương vừa nói vừa sắp xếp chồng bản vẽ, nói: “Vốn định mua về sửa chữa, công ty thiết kế này chủ yếu đi theo phân khúc hàng cao cấp, nên trước tiên cần định hình phong cách của mình trước mới được.”
Nói tới lĩnh vực thời trang, Cố Tuyết Trinh nhịn không được, bèn nói ra cách nhìn của bản thân: “Em rất tán đồng suy nghĩ của
anh, hiện tại thị trường thời trang, phong cách nào cũng có, muốn xây dựng được thương hiệu, nhất định phải có sáng tạo của mình, nếu không chẳng mấy chốc sẽ lẫn vào đám đông.”
Trước kia, không phải cô chưa từng nghĩ tới mở cửa hàng bán quần áo của riêng mình, cô
đích thân thiết kế trang phục cho khách hàng nhưng cuối cùng chỉ là ý tưởng mà thôi, lúc ấy cô còn phải chữa bệnh cho mẹ, nào có nhiều tiền thừa như vậy.
Nếu Phong Diệp Chương đã khiêm tốn thỉnh giáo cô, thì cô cũng không che giấu, nếu cô không thể làm được, người khác giúp cô làm được không phải cũng giống nhau Sao.
“Em còn có biện pháp gì hay?” Phong Diệp Chương gật đầu, anh rất tán đồng điểm này.
“Độc đáo trên thiết kế là cần thiết nhưng quan trọng nhất là chất liệu quần áo, đây mới là nền tảng căn bản của một bộ quần áo.” Thấy Phong Diệp Chương đồng ý quan điểm của mình, Cố Tuyết Trinh lập tức nói hết ý nghĩ của mình ra một cách thoải mái.
“Em nói rất có lý, tôi sẽ cho người liên hệ tìm mua loại vải tốt nhất.” Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng: “Đương nhiên, nếu em cảm thấy có loại vải nào đáng để khai thác thì cũng có thể cung cấp.”
“Không thành vấn đề.” Cố Tuyết Trinh đồng ý luôn, từ trước tới nay, sản xuất ra một bộ quần áo tốt vẫn luôn là giấc mơ của cô.
Sau khi đồng ý, Cố Tuyết Trinh lại bất giác sững sờ, sao cô lại thành nhân viên của Phong Diệp Chương rồi. Bỏ đi, dù sao bây giờ cô cũng đang nhàn rỗi không có việc gì
để làm, nói chung có chút việc mà làm cũng là tốt.
Có cùng đối tượng quan tâm, hai người trò chuyện vui vẻ, nói đến quá nửa đêm mới cùng đi về phòng ngủ.
Không một ai chú ý tới, cô bé quét dọn phòng sách tầng một nhân lúc đêm tối lén chạy ra ngoài, ra khỏi tòa nhà, đi thằng đến tòa nhà lớn bên kia.
“Sao đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô còn tới đây?” Vừa nhìn thấy Tiểu Liên, Lục Kim Yến nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nếu để mấy người dì Minh nhìn thấy thì làm sao?”
Tiểu Liên sợ xảy ra tình huống báo cáo trễ như lần trước khiến Lục Kim Yến không vui, sẽ đánh mất công việc tốt.
Bây giờ cô ta cũng không lo được nhiều như vậy, vội vàng nói: “Cô Lục, vì có chuyện quan trọng nên tôi mới tới.”
Lục Kim Yến ngáp một cái, cũng tỉnh táo hơn: “Có chuyện gì?”
“Đêm nay cậu chủ và mợ chủ ở lỳ trong phòng sách tới hơn nửa đêm mới về phòng ngủ.” Cô ta càng nói giọng càng nhỏ, còn không ngừng liếc nhìn sắc mặt của Lục Kim Yến. Cô ta hiểu được tâm sự của cô chủ này, trong lòng cũng cảm thấy chỉ có cô Lục mới xứng với cậu chủ. Hiện tại chẳng qua cậu chủ bị yêu tinh Cố Tuyết Trâm mê hoặc làm mờ mắt thôi. Dù sao, người phụ nữ đó trước kia thường xuyên giao du với đàn ông chắc chắn rất có kinh nghiệm. Nghĩ như vậy, cô ta liếc trộm Lục Kim Yến vẻ đồng cảm.
Lục Kim Yến nghe cô ta nói vậy thì lập tức tỉnh ngủ, vẻ mặt âm trầm: “Anh Diệp Chương lại có thể để cô ta vào phòng sách sao?”
“Tôi tận mắt chứng kiến.” Tiểu Liên vội vàng bổ sung.
Móng tay Lục Kim Yến gần như khảm vào
trong lòng bàn tay, chuyện này sao có thể. Phòng sách đó là chỗ nào chứ, bình thường cũng chỉ có quản gia mới được đi vào. Người giúp việc càng không được phép. Thế mà giờ Cố Tuyết Trâm lại được vào, còn ở cùng anh Diệp Chương trong đó lâu như thế, cô ta dựa vào cái gì chứ?
Tất cả những điều này lẽ ra phải là cô mới đúng nhưng lại để Cố Tuyết Trâm đoạt mất.
Lục Kim Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc lâu sau mới gằn được ba chữ: “Cố Tuyết Trâm!”