Cả đám ngưởi bay nửa ngày, cuối cùng buổi chiều cũng tới nước E.
Ba người ra khỏi sân bay, đã có xe đón họ đưa tới khách sạn.
Bọn họ đặt 2 phòng, Mộ Triều Ca nhìn hai chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa, mắt lóe lên.
“Diệp Chương, lát nữa tắm rửa nghỉ ngơi một lát, tối đến chúng ta bàn việc hợp tác ngày mai.”
Cô ta chủ động cầm một thẻ phòng, khẽ cười nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cũng không từ chối, gật đầu.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, nhấc vali lên, không hề nhìn Cố Tuyết Trinh mà đi thẳng về phòng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô có thể cảm nhận được, từ lúc cô xuất hiện, người phụ nữ này bắt đầu không chào đón cô.
Trong đó không chỉ là vì chuyện trước kia mà còn có một suy nghĩ mà cô không dám tin.
“Đi thôi.”
Ngay khi cô tập trung suy nghĩ, Phong Diệp Chương nắm lấy tay cô, đi về phía phòng của bọn họ.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ.
Lần này Phong Diệp Chương dẫn cô theo, có phải là vì đã nhận ra gì đó rồi không?
Cô thầm đoán, rồi nhịn không được mà hỏi thành lời.
“Vì sao anh lại dẫn em đi công tác cùng chứ, anh biết rõ em và cô Mộ không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Phong Diệp Chương không hề biết suy đoán trong lòng cô, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là để tránh người khác ăn nói linh tinh.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, bỗng hơi thấy vọng, thế nhưng cô che giấu đi rất nhanh.
Mặc dù khác với cô dự đoán, nhưng Phong Diệp Phong có thể nghĩ tới điều này, vẫn khiến trái tim đang phiền muộn của cô thấy hơi ngọt ngào.
Ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của cô.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một lát, dùng xong bữa tối thì Mộ Triều Ca tới tìm.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ bàn việc nghiêm chỉnh, chủ động rót nước cho hai người, sau đó đi ra ban công.
Dù sao hai người họ bàn công việc, cô không chen lời được, cũng không có hứng thú.
Cô đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố tràn đầy cảnh đẹp khác lạ khiến cô không nhịn được mà giương cao khóe miệng, mỉm cười ngắm nhìn.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, thật ra trong lòng rất vui vẻ, và mong đợi.
Cô định lát nữa, chờ Phong Diệp Chương bàn chuyện xong, thì rủ anh cùng ra ngoài đi dạo.
Cũng không biết cô đứng ngoài ban công bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Phong Diệp Chương.
“Đang nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, vô thức xoay người, ánh mắt lướt về phía sau lưng Phong Diệp Chương.
Liền thấy Mộ Triều Ca đã không còn ở trong phòng nữa.
“Hai người bàn xong rồi?”
Cô khẽ cười, hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của mình, rủ rê: “Giờ còn sớm, hay là ra ngoài đi dạo đi?”
Phong Diệp Chương thấy sự mong đợi trong mắt cô, lại thêm bản thân cũng có ý đồ riêng, liền không từ chối.
Hai người đến con phố thương mại ở gần khách sạn, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng trên phố vẫn có không ít người, thậm chí còn có rất nhiều màn biểu diễn đường phố.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy những thứ khác hẳn với văn hóa trong nước này, dường như quên mất gì đó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, rất hưng phấn.
Phong Diệp Chương luôn thong dong đi bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, nghi ngờ chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Cố Tuyết Trinh căn bản không nhận thấy điều này, cô quá vui vẻ, có lẽ là vì lần đầu ra nước ngoài, khó có dịp thả lỏng thoải mái.
Cũng vì thế, tối đó, cô chơi rất vui.
Phong Diệp Chương cũng thấy được, không hề ngăn cản cô.
Hai người chơi tới rất muộn, Cố Tuyết Trinh hơi mệt, lúc này mới quay về khách sạn.
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng phát hiện người bên cạnh đã dậy, vô thức muốn dậy cùng, thế nhưng bị anh ấn trở lại giường.
“Tôi và Triều Ca đi gặp đối tác, em không cần đi theo, có thể đi dạo xung quanh, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Phong Diệp Chương nói khẽ.
Cố Tuyết Trinh cũng tỉnh táo hơn một chút, gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh lại không thể ngủ được nữa, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cuối cùng, cô dứt khoát rời giường, định ra ngoài đi dạo.
Dù sao hiếm khi
ra nước ngoài một lần, cô cũng muốn chơi đùa cho đã.
Cả buổi sáng, cô đi dạo không ít nơi, cũng coi như chơi rất vui.
Đến chiều, Phong Diệp Chương cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ chắc là bọn họ còn chưa xong việc, mà cô cũng thấy hơi mệt, liền vào một quá cà phê nghỉ.
Cô vừa ngồi liền ngồi cả một buổi chều, tới khi cô giật mình phát hiện ra, sắc trời đã tối.
Cô nghĩ tới, buổi tối ở nước ngoài không quá an toàn, liền định quay về.
Ai ngờ khi vừa đứng dậy, bỗng bị người va phải từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Người đi đi vội vàng, chỉ kịp nói câu này rồi rời đi.
Cố Tuyết Trinh lại suýt chút nữa ngã vì anh ta.
Khó khăn lắm cô mới lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng đứng lên, đến người kia trông ra sao cũng không kịp để ý.
Cô hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới người ta cũng đã xin lỗi, không thể tính toán nữa, liền bỏ qua, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cô phát hiện ra, khi cô chưa đi được mấy bước, bên cạnh cô bỗng có hai người đàn ông mặc đồ đen đi qua, đuổi về phía người vừa rồi.
Cô quay lại khách sạn, phát hiện Phong Diệp Chương vẫn chưa về, không khỏi hơi nhíu mày.
Khi cô đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, thì điện thoại trên người reo lên.
Là Phong Diệp Chương gọi.
“Tuyết Trâm, tối tôi và Triều Ca phải dùng bữa với khách, tự em gọi đồ ăn ăn đi, đừng đợi tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, trong lòng bỗng hơi thất vọng, thế nhưng cô không hề để ý, gật đầu đáp ứng Phong Diệp Chương.
“Ừ, em biết rồi.”
Nói xong, Phong Diệp Chương ngắt máy, Cố Tuyết Trinh thấy đã ngắt máy, mím môi, bảo khách sạn đưa bữa tối tới.
Sau đó, nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng cô lại không quá muốn ăn, một mình ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ Phong Diệp Chương, không khỏi suy nghĩ miên man.
Bọn họ đi ăn với khách, chắc là sẽ uống rượu nhỉ?
Chắc chắn Phong Diệp Chương sẽ chăm sóc cho Mộ Triều Ca, có khi nào anh uống say không?
Nếu anh uống say, có khi nào Mộ Triều Ca làm ra chuyện gì quá đáng không?
Dù sao hai người ở cùng nhau, Mộ Triều Ca còn có tâm tư như thế, có khi nào bọn họ…
Trong đầu cô xuất hiện vô số suy đoán, thậm chí tới cuối cùng, cô còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì những suy nghĩ đó, cô chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực đứng lên, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể nào ngủ nổi.
Vừa nhắm mắt lại, liền thấy những suy nghĩ khiến người khác lòng dạ rối bời kia, cuối cùng, khi cô sắp bị chính bản thân mình dày vò đến phát điên, dứt khoát rời giường, định xuống sảnh khách sạn chờ Phong Diệp Chương.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Mộ Triều Ca và Phong Diệp Chương ôm lấy nhau ở cửa khách sạn.
Thậm chí nhìn từ phía cô, hình như hai người đang hôn nhau.
Nhất thời, cả người cô lạnh đi, đầu óc trống rỗng.
Trái tim giống như bị dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Nhưng không hề biết, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phong Diệp Chương uống say, Mộ Triều Ca đang đỡ anh.
Chỉ là sức của nam nữ khác nhau, một cô gái gầy yếu như Mộ Triều Ca sao có thể đỡ được một người cao lớn như Phong Diệp Chương, thế nên mới có cảnh tượng mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy.