Phong Diệp Chương nghe thấy thế, vô thức trả lời: “Biết rồi, qua ngay đây.”
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng trả lời, liền quay về phòng bên cạnh.
Vì cô ta biết, Phong Diệp Chương không thích bị người khác thúc giục.
Nhưng không hề biết, mặc dù Phong Diệp Chương trả lời cô ta, nhưng không hề có ý đi qua.
Ánh mắt anh sa sầm nhìn Cố Tuyết Trinh, đi từng bước về phía cô.
Cố Tuyết Trinh thấy Phong Diệp Chương dần dần lại gần cô, không khỏi trở nên căng thẳng.
Nhưng đáy mắt cô xẹt qua tia bài xích, và chán ghét.
Phong Diệp Chương nhìn thấy, biểu cảm trên mặt anh càng thêm ngưng trọng.
Anh nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Cố Tuyết Trinh, lại chất vấn lần nữa: “Hôm nay cảm xúc của em rất lạ, rốt cuộc là sao thế?”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không dám nhìn anh, sợ bản thân không nhịn được mà đối chọi với anh.
“Không sao.”
Cô nghiêng mặt lại, lạnh lùng trả lời, điều này khiến Phong Diệp Chương nhướn mày.
Anh cúi mạnh người xuống, một tay chống lên tường, kéo Cố Tuyết Trinh vào lòng mình.
Anh nâng cằm Cố Tuyết Trinh lên, ép cô nhìn thẳng vảo mình.
“Dáng vẻ này của em không giống như không sao, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh chăm chú nhìn anh, ánh mắt hơi lay động, nhưng cô vẫn đè xuống.
“Em nói rồi, thật sự không có chuyện gì cả!”
Cô nói rồi ra sức vùng khỏi tay Phong Diệp Chương, sau đó cụp mắt xuống.
Phong Diệp Chương thấy thế, hai mắt híp lại, hiển nhiên anh không tin.
Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh, nghĩ kỹ lại, hình như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Có phải là vì chuyện tối qua tôi ngủ ở phòng Triều Ca không?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, thân thể căng cứng, trở nên trầm mặc.
Phong Diệp Chương thấy thế, sao lại không biết chứ.
“Xem ra đúng là thế.”
Anh nói rồi, lại quay mặt Cố Tuyết Trinh lại, khiến cô nhìn thẳng vào mình, giải thích: “Em hiểu nhầm rồi, tối qua Triều Ca sợ làm ồn tới em nên mới dìu tôi qua bên đó ngủ, còn cô ấy ngủ ở một phòng khác.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời giải thích của anh, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng.
Cô cụp mắt xuống, khẽ cười: “Anh không cần giải thích nhiều như thế với em.”
Phong Diệp Chương nghe thấy thế, nghĩ chắc là cô hiểu nhầm mình đang ngụy biện, nói: “Không phải là tôi đang giải thích, chỉ là tường thuật là sự thật.”
Vốn Cố Tuyết Trinh đã không để ý, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, thậm chí còn ngụy biện, khiến cô không thể kiềm xuống lửa giận trong lòng nữa, hừ một tiếng.
“Tường thuật lại sự thật? Thế nên trong đó bao gồm cả hôn và xảy ra quan hệ bất chính sao? Vậy có phải là anh nên gọi Mộ Triều Ca tới diễn lại một lần?”
Phong Diệp Chương nghe thế, cực kỳ ngạc nhiên.
“Hôn cái gì, quan hệ bất chính cái gì?”
Anh nhíu chặt mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
Nhưng sau khi nói xong câu này, Cố Tuyết Trinh cũng cực kỳ hối hận.
Cô cắn môi, ánh mắt đầy buồn bực.
Cô luôn nói với bản thân mình, không thể hỏi, nhưng sau khi Phong Diệp Chương nói những lời vừa rồi, cô không thể khống chết được sự lưu tâm trong lòng mình.
Cô dứt khoát đâm lao thì theo lao, nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tối qua em đã thấy hết rồi, ở dưới tầng, hai người hôn nhau, và cả ở trong phòng… dù sao em cũng đã nghe thấy hết rồi, anh không cần giải thích nữa.”
Phong Diệp Chương nghe xong lời cô nói, mày nhíu chặt lại.
Anh thấy vẻ mặt Cố Tuyết Trinh không giống như nói dối, lòng không khỏi trầm xuống.
Xem ra tối qua anh uống say, thật sự đã xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm.
Nhất thời, anh nhìn Cố Tuyết Trinh, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát không giải thích nữa, đổi chủ đề: “Tôi ra ngoài một lát, bữa sáng em ăn ở đây đi.”
Vốn Cố Tuyết Trinh cho rằng Phong Diệp Chương sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý, nhưng không ngờ lại đợi được kết quả này.
Như này là bị vạch trần, nhưng anh không còn tâm tình giải thích cho cô nữa hay sao? Cứ vội vàng đi ăn cùng Mộ Triều Ca như thế?
Lập tức, đáy mắt cô đầy vẻ tự giễu.
Cô cụp mắt xuống, không trả lời Phong Diệp Chương.
Đương nhiên Phong Diệp Chương nhận ra sự thay đổi của cô, nhưng giờ cũng không có chứng cứ, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, thế nên anh cố nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, cũng không lập tức rời đi ngay, mà qua
nói với Mộ Triều Ca ở phòng bên cạnh một tiếng.
“Triều Ca, tôi đột nhiên có chút chuyện, không ăn sáng nữa, em tự mình ăn đi.”
Nói xong, anh định rời đi ngay, nhưng bị Mộ Triều Ca gọi lại.
“Chuyện gì mà không ăn cả bữa sáng thế, có phải là rất nghiêm trọng không, có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần, có chút chuyện riêng.”
Phong Diệp Chương lập tức từ chối, sau đó trực tiếp rời đi.
Mộ Triều Ca nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lẽ nào Cố Tuyết Trâm và Phong Diệp Chương cãi nhau sao?
Nhưng nhìn không giống, dù sao cô ta cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Nhưng không nghe thấy động tĩnh gì không có nghĩa là không nói gì.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, cô ta chủ động sang phòng bên cạnh, gõ cửa.
Cố Tuyết Trinh thấy Mộ Triều Ca ở cửa, hơi ngạc nhiên và không vui, thế nhưng cô vẫn nhịn, hỏi: “Cô Mộ, có chuyện gì sao?”
Mộ Triều Ca vừa quan sát vẻ mặt cô, vừa cười nói: “Tôi thấy cô chưa qua ăn sáng, định gọi cô qua ăn.”
Cô ta không hề nhắc tới chuyện Phong Diệp Chương đã rời đi.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết Phong Diệp Chương không ở phòng bên cạnh, chỉ là đơn thuần không muốn đi, sợ là cô nhịn không được sự ghen ghét trong lòng.
“Không cần đây, tôi ăn ở đây là được.”
Mộ Triều Ca nghe thế, mắt lóe lên, cũng không miễn cưỡng, xoay người quay về phòng bên cạnh.
Nhìn biểu cảm của Cố Tuyết Trinh, cô ta có thể khẳng định, chắc chắn hai người đã cãi nhau.
Cùng lúc đó, bên này, Cố Tuyết Trinh tự giễu ngồi trong phòng, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Không lâu sau, bữa sáng của cô đã được đưa tới.
Cô ăn mà không biết mùi vị gì, không nhịn được mà suy đoán, có phải Phong Diệp Chương đang ăn sáng trong phòng Mộ Triều Ca hay không.
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người tối qua, có lẽ hai người họ vẫn sẽ phát sinh chuyện gì khác nữa.
Cô nghĩ tới đây, hít sâu một hơi, bỗng không muốn ăn nữa, lòng đau đớn giống như bị hàng trăm nghìn con kiến đang gặm nhấm.
Vào lúc này, cửa bỗng bị đẩy ra.
Cô vô thức ngó ra, thấy Phong Diệp Chương đứng ở cửa, tay cầm một túi giấy.
“Anh…”
Cô nhìn Phong Diệp Chương, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn hỏi anh, không phải là đang ăn sáng ở phòng bên cạnh sao, sao bỗng nhiên lại về chứ.
Nhưng sắp nói ra đến miệng thì lại không biết nên hỏi thế nào.
Phong Diệp Chương thấy ánh mắt của cô, sao lại không đoán được suy nghĩ trong lòng cô chứ, ánh mắt vẫn rát phức tạp.
Lẽ nào trong lòng người phụ nữ này, anh là người rất tùy tiện sao?
Anh cố gắng đè xuống sự không vui trong lòng,vẫy tay về phía Cố Tuyết Trinh: “Qua đây, cho em xem cái này.”
Vốn Cố Tuyết Trinh không định để ý, nhưng lại không nhịn nổi tò mò.
“Cái gì?”
Cô lạnh giọng hỏi, rồi đi tới.
Phong Diệp Chương đi tới trước bàn, lấy một chiếc USB từ trong túi giấy, cắm vào máy tính.
“Em xem ở đây là được.”
Anh liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, khẽ nói.
Sau đó, anh mở máy tính, mở USB, rồi mở một tệp tài liệu, sau đó màn hình chiếu một đoạn video.
Vậy mà lại là video từ camera giám sát của khách sạn.