“Đại Điểm Điểm, anh nói xem chúng ta ngang nhiên đi đôi với nhau như thế này có phải sẽ…ảnh hưởng không tốt không?” Đàm Hi ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt.
“Cho nên?”
“Tách nhau ra đi thì thế nào?” Nụ cười vô tội.
Lục Chinh đen mặt, “Không sao hết.
Có biết có cầu… giấu đầu lòi đuôi không?”
“…“.” Anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.
Nhưng lúc thật sự bước vào, Đàm Hi vẫn lẳng lặng né xa ra nửa bước.
Cô thì không sao, cũng không sợ bị người ta vẫy xem, nhưng Lục Chinh không như thế.
Anh có quân hàm trêи người, tuy không nhậm chức, nhưng cũng phải chú ý hình tượng, nhất là về mặt đạo đức cá nhân.
Đúng như cấu, nhiều người cùng đồn đại thì có thể khiến người khác tin là sự thật.
Cho dù anh không để ý, Đàm Hi cũng không muốn người đàn ông của mình bị nói xấu sau lưng.
Lục Chinh có thể không quan tâm, đó là tấm lòng và sự xem trọng của anh.
Nhưng Đàm Hi lại không thể xem như chuyện đương nhiên.
Cô hy vọng hình tượng của Lôi Thần mãi mãi cao lớn, nếu có thể, vĩnh viễn không có một khuyết điểm nào.
Nếu là Thần thì không thể ở quá gần với người phàm.
It ra, bề ngoài phải là như thế.
Đàm Hi chú ý đến phản ứng của mọi người, cho nên không nhìn thấy vẻ hết cách lướt qua trong mắt và cả tiếng thở dài khẽ khàng của anh.
Rất tốt, phản ứng của mọi người vẫn như thường, không hề phát hiện ra được điều gì.
“Lão Lục! Bên này…” Phương Mãn đứng lên, ngoắc tay với anh.
Không có ân oán nào mà không thể giải quyết được qua một đêm ngủ và tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Nếu có, vậy ngủ hai đêm thôi.
Hôm qua còn tranh cãi đỏ mặt tía tai ở bộ chỉ huy, hôm nay gặp mặt chẳng phải vẫn chào hỏi như thường, một nụ cười sẽ xóa tan ân oán hay sao?
“Qua đây, ngồi bên này!” Phương Mãn nhiệt tình hơi quá lố.
Đàm Hi bưng khay, đang chuẩn bị chuồn đi, “À… em đi ngồi với họ.” Nói xong, chạy thẳng về hướng đội bảy.
Nhị Gia bị vứt lại:…
Khi Lục Chinh ngồi xuống, sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm.
Phương Mãn và Trình Cương nhìn nhau: “Tôi nói này… lại ai chọc cậu nữa vậy?”
Theo hiểu biết của họ đối với anh, Lục Chinh không phải là kiểu người tùy tiện bày ra vẻ mặt xấu, trừ phi, quả thật anh đang cực kỳ không vui.
“Một con mèo hoang.”
“Cái gì?”
Lục Chinh cúi đầu ăn cơm, không nói nhảm với họ nữa.
Phương Mãn đã ăn gần xong, đặt đũa xuống, chìm vào suy tư.
Đột nhiên, anh ta xoay đầu nhìn Trình Cương, hai người bắt đầu nháy mắt ra hiệu với nhau.
Phương Mãn: Tham mưu trưởng, cậu nói xem, “mèo hoang” là từ mới gì vậy?
Trình Cương: Hai ngày hôm nay không lên mạng, không rõ nữa.
Phương Mãn: Chẳng lẽ… anh ta bị mèo cắn?
Trình Cương: Đối phương là Lôi Thần, xét thấy khả năng bị cắn… bằng 0.
Đột nhiên Phương Mãn nghĩ đến điều gì đó: “Lão Lục, hôm nay anh dậy hơi muộn nhỉ?“.
“Ồ.”
“Đi làm gì vậy?”
“Chơi với mèo.”
Bên kia, Đàm Hi bưng khay cơm, lẳng lặng chen vào giữa Hàn Sóc và An An, ngồi xuống, cúi đầu ăn cháo, cố gắng giảm thấp độ tồn tại.
Ôi…
Bỏng miệng!
“Đừng núp nữa, mọi người đều nhìn thấy hết rồi, giả vờ thành đà điểu, chim cút gì đó đều vô dụng.
Cậu xem bản thân tự khai báo, hay bọn tớ ép hỏi đây?”
Đàm Hi giả vờ chết.
“Được.” Hàn Sóc búng tay, “Vậy tức là chọn cách thứ hai, tớ bắt đầu hỏi nhé!”
Lời vừa dứt, hắng giọng…
“Sao cậu lại đến cùng với huấn luyện viên Lục?”
“Tình cờ gặp thôi.” Đàm Hi nhún vai, vấn đề này không khó lắm.
“Gặp nhau ở đâu?”
“Nhiều chuyện!” Đàm Hi trừng mắt nhìn cô ấy.
Hàn Sóc bày ra dáng vẻ chợt bừng tỉnh, “Được, tớ biết rồi, không phải ở lều sao, cậu ngại ngùng làm gì?”
Đàm Hi suýt bị sặc cháo.
“Bingo! Tớ đoán đúng rồi phải không? Hai người mới sáng sớm, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, lại lề mề đến trễ, làm trò gì đây?” Hàn Sóc nháy mắt với cô, chữ “làm trò” uốn nắn rất đúng điệu.
Từ Dương sặc một tiếng, suýt chút nữa đã phun mì ra ngoài.
Trương Quán và Lưu Minh nhìn nhau, sau đó đồng loạt rụt cổ lại, họ không nghe thấy gì hết.
Khuôn mặt Hứa Trạch kỳ lạ vặn vẹo, nhưng nội tâm lại muốn đổ vỡ.
Lôi Thần với hình tượng không thể với tới, đang trở nên gần gũi hơn từng chút một.
Giống như thần tiên hạ phàm, khó tránh tạp nhiễm khói bụi nhân gian.
Không còn tồn tại với tư thế nhìn xuống chúng sinh, mà lại có thêm chút ít cảm giác thân thiết và tình người.
Lôi Thần cũng là