“Đáng ghét, thằng này quá cao ngạo!”
Nghe lời nói của Lạc Nam, Vương Ưng đám người sắc mặt lập tức đen lại, cái gì là nhìn không vừa mắt nên muốn nện bọn họ một trận, ngươi nghĩ mình là ai?
Mà rất nhiều nữ nhân Bách Hoa Tông sau khi nghe được lời nói bá khí của Lạc Nam, cả đám hai mắt sáng rực lên, hắn không bận tâm lời khiêu khích của ba người Minh Ngô, trái lại chỉ vì ba kẻ này nhắm vào tông chủ để hắn nhìn không vừa mắt nên muốn đánh người, vừa có ngạo vừa có dũng, quả thật là hình tượng hoàn mỹ trong mắt các thiếu nữ a…
Đám Bách Hoa Tông trưởng lão cũng âm thầm gật gù, thầm nghĩ làm nam nhân phải làm như Lạc Nam, đơn giản mà hiệu quả, cần gì dài dòng nghĩ ra lý do buồn cười để tuyên chiến, quá mức nhàm chán…
“Ngươi còn chưa đánh bại ta đã muốn đánh với bọn hắn?” Tô Nhan đột ngột lên tiếng, trong giọng nói ẩn giấu một tia lo lắng, tên này quá mức cậy mạnh, hắn còn là Hóa Thần Hậu Kỳ thôi đấy.
Tình cảnh lần này khiến nàng cảm thấy không đáng, Lạc Nam vừa về Băng Thiên chưa kịp nghỉ ngơi, mình đã kéo đến phiền phức cho hắn giải quyết, Tô Nhan thấy bực tức Vương Ưng ba người là điều dễ hiểu.
“Đợi ta dùng ba tên này khởi động tay chân, sau đó sẽ dốc toàn lực tỷ thí với nàng!” Lạc Nam cười hì hì, dựa theo lời nói trước đây của Võ Tam Nương, đợi khi thực lực hắn vượt qua ba vị sư tỷ mới được phép lấy các nàng, Tô Nhan muốn cùng hắn tỷ thí cũng phải.
“Cuồng vọng!” Ngay cả tính cách ôn hòa như Minh Ngô, nghe xong tên này nói như vậy cũng âm thầm giận dữ.
Mà Vương Ưng cùng Bá Lực Giao Hoàng đã sớm nổi đầy gân xanh trên mặt, con hàng này xem bọn hắn chỉ là món khai vị, quả thật ngông cuồng không biên giới.
“Tiểu tử, ta sẽ lên đầu tiên…để ngươi biết cái giá phải trả khi xem thường Giao tộc cường giả!” Bá Lực Giao Hoàng thở phì phò như trâu mộng quát lạnh nói, hắn cảm thấy nếu để Lạc Nam nói tiếp, mình sẽ bị tức chết.
“Không được, ta lên trước!” Vương Ưng cùng Minh Ngô bước lên, bọn hắn sợ Lạc Nam dù có chiến thắng trước cũng lâm vào mệt mỏi, khi đó mình đánh trận sau có thắng cũng không vẻ vang gì…
“Không cần rườm rà, cả ba cùng lên, bất quá tìm nơi khác để chiến, ta không muốn có ba con heo phá hư tiên cảnh ở Bách Hoa Tông…” Lạc Nam bình thản nói ra, khiến Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng cười khúc khích.
Mà Tô Nhan cùng chúng nữ Bách Hoa Tông nghe Lạc Nam muốn một lần đánh cả ba người, trái tim nhất thời nhấc lên cổ họng, thầm nghĩ đừng chơi lớn như thế chứ…
“Ngươi…!” Sắc mặt ba người Minh Ngô như màu gan heo, lời nói của tên này như chứa đao vậy, không ngừng công kích bọn hắn.
“Ta dù gì cũng là người có thân phận, sao có thể lấy ba chọi một? Lạc Nam đừng vũ nhục người quá đáng!” Vương Ưng trầm giọng nói, chưa bao giờ hắn bị người khác xem thường như vậy.
“Với tư cách của một quân tử, tại hạ không cần Lạc công tử lấy một chọi ba!” Minh Ngô nghiêm nghị nói.
“Không sai, để bổn Hoàng bẻ xương ngươi, xem cứng đến mức nào!” Bá Lực Giao Hoàng gầm rú, nếu để Lạc Nam lấy một chọi ba, dù bọn hắn có thắng cũng cảm thấy không vẻ vang gì.
Lạc Nam mặc kệ bọn hắn, phất óng tay áo: “Dong dài quá, đi chiến thôi!”
Hắn nói xong, đột ngột nắm tay Tô Nhan, dẫn đầu bay lên Mộng Tiên Chu, trong lòng thầm nghĩ các ngươi muốn đơn đấu? mọi chuyện nào có dễ dàng như vậy…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yên Nhược Tuyết, Hoa Ngọc Phượng chúng nữ lập tức mang theo mấy vị Bách Hoa Tông trưởng lão đi xem náo nhiệt, cả đám cùng tiến lên Mộng Tiên Chu, lập tức bị hoàn cảnh xa hoa và cường độ Linh Khí trên thuyền làm cho chấn động…
Ba người Bá Lực Giao Hoàng cũng muốn lên thuyền, kết quả bị Lạc Nam kích hoạt Trận Pháp cản trở ở bên ngoài, hắn cười hề hề nói:
“Ba vị thông cảm, thuyền của ta không chào đón nam nhân!”
Nhịn xuống cảm giác một nện thủng mặt thằng này, ba người Minh Ngô nghiến răng ken két nói:
“Chiến ở đâu?”
Lạc Nam ngẫm nghĩ, cuối cùng phun ra vài chữ:
“Trên bầu trời Huyết Linh Tông!”
Sắc mặt đám người lập tức trở nên cổ quái, tên này ở đâu không chiến, lại chọn lãnh thổ của thế lực người khác làm chiến trường, chẳng lẽ Huyết Linh Tông từng đắc tội hắn?
Chỉ có Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng là biết phu quân nhà mình có hiềm khích lớn với Huyết Linh Tông, xem ra lần này là muốn nhân cơ hội trút giận.
“Không thành vấn đề!” Vương Ưng cùng Minh Ngô mấy người cũng không có dị nghị, một cái Bát Cấp Thế Lực mà thôi, phá thì phá, không đủ vào mắt bọn họ, huống hồ danh tiếng của Huyết Linh Tông từ lâu vốn không tốt đẹp gì…
Nói xong, cả ba xé rách không gian, lập tức biến mất.
Mộng Tiên Chu cũng cấp tốc hóa thành vệt sáng trên trời, nhanh chóng đuổi theo…
“Nhược Tuyết tỷ, Ngọc Phượng tỷ…nhớ dùng Lưu Ảnh Ngọc mang về cho chúng ta xem!”
Vô số nữ đệ tử Bách Hoa Tông đồng thanh hét lên, các nàng không có cơ hội được xem chiến tận mắt, thực lực cũng không đủ đến gần…thầm hận mình thực lực yếu kém, chỉ có thể xem qua ghi hình.
…
Huyết Linh Tông, nơi vạn dặm lãnh thổ xung quanh hoang tàn, mùi huyết tinh nồng nặc gay mũi, xương cốt chất thành đống…
Toàn bộ Huyết Linh Tông gần đây hành động thu liễm đến cực hạn, không có bất kỳ tiếng vang xấu xa nào trên đại lục, cũng không ai nhìn thấy tu sĩ Huyết Linh Tông hành tẩu giang hồ, dường như đã cải tà quy chính…
Huyết Linh Tông đệ tử vẫn tập trung bế quan, Tông chủ và các trưởng lão cũng rất ít thấy mặt, thậm chí một số người quên mất danh tự Huyết Linh Tông.
Không ai hay biết rằng, bên dưới lòng đất đang cất chứa một đại âm mưu, đủ sức thay đổi toàn bộ cách cục Việt Long Tinh Cầu thời điểm hiện tại.
Bên trong một gian đại điện được xây dựng từ khô lâu bạch cốt….
Lúc này đây, trung niên tông chủ Huyết Linh Tông đột ngột cảm giác được có ba luồng khí tức cường đại vừa xuất hiện trên bầu trời, nhất thời âm thầm đề phòng…
Chẳng lẽ có người đến điều tra rồi? không được, kế hoạch đang ở thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể bức dây động rừng…bí mật dưới lòng đất dù là Độ Kiếp Kỳ cũng chưa chắc phát hiện, không có gì phải lo ngại…
“Tông chủ, là hai tên Luyện Hư Viên Mãn, một tên Lục giai viên mãn, đều là nhân vật có tiếng trên Hoàng Kim Bảng, không biết đến Huyết Linh Tông chúng ta làm gì…” Huyết Linh Đại trưởng lão ngưng giọng nói.
“Bọn hắn có hành động gì bất thường không?” Huyết Linh Tông chủ hỏi…
“Không có, chỉ thấy bọn hắn như đang chờ đợi gì đó!” Huyết Linh nhị trưởng lão cau mày nói ra.
“Mặc kệ bọn hắn, chỉ cần không trêu trên đầu chúng ta là được!” Huyết Linh tông chủ trầm ngâm, ở thời khắc mấu chốt này, nhịn được thì nhịn, hắn không muốn gây nên Độ Kiếp Kỳ trên Việt Long Tinh chú ý…
Đám trưởng lão nghe vậy gật đầu, bọn hắn cũng hiểu chuyện kia quan trọng.
…
Mộng Tiên Chu tốc độ rất khủng bố, chỉ vài phút sau đã bay đến Huyết Linh Tông.
Lạc Nam nhảy xuống thuyền, bước đến đối diện ba người Vương Ưng mỉm cười quỷ dị…
Trong ánh mắt khó hiểu của cả ba, tên này đột ngột hết sức vô liêm sĩ nhìn xuống Huyết Linh Tông chửi ầm lên:
“Huyết Linh Tông đám rùa đen rút đầu, hôm nay lão tử mang theo ba vị bằng hữu đến tiêu diệt các ngươi!”
Phốc…
Ba người Vương Ưng xém chút phun ra một ngụm máu, giở trò quỷ gì?
Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng cười nức nẻ, xem ra lần này Huyết Linh Tông phải chịu khổ.
Bên trong Đại Điện, Huyết Linh Tông chủ cùng đám trưởng lão sắc mặt như ăn phải con ruồi, người ta đã đích thân điểm mặt bọn hắn.
Huyết Linh Tông Chủ sắc mặt vặn vẹo, một cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng, chưa bao giờ hắn bị khinh thường như vậy.
“Tông chủ, hắn là Lạc Nam, kẻ trước đây có xung đột với chúng ta, không ngờ lòng dạ người này hẹp hòi như vậy, hiện đã đến trả thù!” Huyết Linh trưởng lão Huyết Thường trầm giọng nói, hắn từng chèn ép Lạc Nam trong buổi đấu giá ở Linh Vũ