“… Trên thực tế cũng không khác gì mấy.
Bác sĩ nói rằng đó là một chứng rối loạn tâm thần do căng thẳng.
Nói chính xác, tôi thực sự có nhân cách thứ hai, nhưng mà đó cũng là tôi.”
“Quay lại thời gín mà anh toàn tâm toàn ý yêu Tô Cẩm Tinh, anh có nhớ câu đầu tiên anh nói khi đến tìm tôi là gì không?”
Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Tôi nhớ, câu đầu tiên khi tôi tìm tới anh là - cho tôi một điếu thuốc.”
Lục Tước thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đêm hôm đó anh chẳng nói lời nào mà cứ hút thuốc, vừa ngắm sao vừa hút thuốc.
Suốt cả đêm, một đống tàn thuốc.
Tôi thật sự sợ anh sẽ hút đến chết ở nhà của tôi ấy chứ.”
Nghĩ đến đêm hôm đó, Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Nhưng bầu trời đầy sao đêm đó thật sự rất đẹp.”
“Đúng, đẹp, nhưng cuối cùng tôi còn phải dùng cả một chai nước hoa Cologne để che đi mùi khói trên người đấy!”
“Không còn cách nào, phổi cô ấy không tốt, ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ bị ho, tôi không thể để cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá.”
Lời này càng nghe lòng càng chua xót.
Lục Tước nói: “Thực ra, tôi hiểu rằng mặc dù lúc đó anh hận cô ấy, nhưng anh vẫn yêu cô ấy từ sâu thẳm trong lòng.
Cận Ngôn, tôi đã từng cho rằng câu chuyện của tôi với Hà Hiểu Hiểu đã đủ gập ghềnh, không ngờ đến anh lại càng bấp bênh hơn.
Phải rồi, anh tỉnh lại khi nào vậy?”
“Khi tôi đoán ra Dương Tuyết Duyệt và mẹ cô ta mới là thủ phạm gây nên vụ tai nạn xe hơi.”
Lục Tước giật mình: “Thật sự là cô ta?”
“… Ừm.” Tiêu Cận Ngôn đau lòng vuốt mặt: “Hiện giờ tôi thật sự vô cùng biết ơn bản thân với tư cách tiên sinh, nhân cách này đã để lại cho tôi và Tiểu Tinh Tinh một con đường vãn hồi.
Lúc trước là do tôi quá ngốc, nếu không phải lần đó “tôi” đột ngột xuất hiện và can thiệp vào cuộc đời cô ấy, thì cả đời này của tôi với Tiểu Tinh Tinh cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong bi kịch."
Lục Tước thổn thức mấy tiếng: “Nhưng mà… bây giờ cô ấy vẫn rất bài xích anh.”
“Nhưng cô ấy thích tiên sinh, không phải sao?”
“Nhưng mà anh nắm chắc được bao nhiêu phần rằng khi cô ấy biết anh chính là tiên sinh, thì cô ấy có thể tha thứ cho anh và thậm chí chấp nhận anh?”
Nói đến đây, vẻ rạng rỡ trong mắt Tiêu Cận Ngôn tối sầm lại.
Cô đã nói rằng cô có thể chấp nhận anh trong bất kỳ thân phận nào, miễn là anh không phải Tiêu Cận Ngôn.
Chỉ cần không phải là Tiêu Cận Ngôn, ai cũng có thể.
Tiêu Cận Ngôn không khỏi cười khổ, trước đây anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Tiểu Tinh Tinh, bây giờ cô có bài xích mình ra sao đi nữa thì điều này anh cũng có thể lý giải được.
“Không chắc, nhưng mà…” Giọng anh trầm thấp mà hèn mọn: “Tôi không muốn buông tay.”
“Không sao đâu Cận Ngôn, tôi hiểu tâm trạng của anh.
Không lâu về trước, tôi cũng có tâm trạng giống y như anh bây giờ.
Nhưng Cận Ngôn, anh nghĩ cho kỹ đi, anh định cứ như vậy mà lấy thân phận tiên sinh ở bên cạnh cô Tô cả đời sao? Chỉ có thể gặp cô ấy vào ban đêm, ban ngày lại không thể gặp mặt trực tiếp, anh cam lòng không?”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, trầm ngâm nói: “Chờ tôi xử lý tốt việc này, để mọi chuyện trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, tôi sẽ đi gặp cô ấy.”
“Quỹ đạo ban đầu là gì?”
“Giúp cô ấy đoạt lại nhà họ Tô, tìm ra sự thật của vụ tai nạn xe hơi, khiến kẻ chủ mưu phải trả giá tương xứng, cho Tiểu Tinh Tinh danh phận chính thức.”
“Vậy đứa bé trong bụng Dương Tuyết Duyệt thì sao, anh thật sự định để cô ta sinh ra à?” Khi Lục Tước nói đến đây, anh ta vẫn không hiểu nổi: “Cận Ngôn, tại sao anh lại để cho Dương Tuyết Duyệt mang thai chứ?"
Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn trở nên yếu ớt và mỏi mệt: “Cô ta… đã tính toán thời gian rồi bỏ thuốc.”
“Bỏ thuốc?” Lục Tước ngạc nhiên nói, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh: “Cận Ngôn, tôi nghĩ anh nên điều tra kỹ chuyện này.
Hiểu Hiểu từng nói với tôi rằng trước đó có một lần cô ấy đã gặp Dương Tuyết Duyệt trong bệnh viện, nghe được rõ ràng rành mạch là bác sĩ nói cô ta đã không thể mang thai được nữa.
Tôi cảm thấy chuyện cô ta mang thai không chỉ đơn giản là bỏ thuốc thôi đâu.
Nếu chỉ có một mình cô ta thì thôi, nhưng anh đừng quên rằng phía sau cô ta còn có một người mẹ bày mưu tính kế cho cô ta!"
Vương Gia Linh này đẳng cấp hơn rất nhiều so với Dương Tuyết Duyệt.
Vụ tai nạn xe hơi lúc trước, và cả việc Dương Tuyết Duyệt cố ý bước vào cuộc đời anh, đều là do Vương Gia Linh đứng phía sau bày mưu tính kế.
Còn cả việc Tiểu Dương bị nhiễm trùng huyết bẩm sinh, Viên Nguyệt uống nhầm rượu…
Một mình anh sụp đổ thì cũng thôi, nhưng nghĩ đến bọn trẻ đã phải chịu quá nhiều khốn khổ dưới tay của hai mẹ con này, Tiêu Cận Ngôn không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi, dần dần siết chặt tay cầm điện thoại.
“Cô ta và mẹ cô ta, tôi sẽ không buông tha một người nào.”
Lục Tước ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên có hơi hoảng hốt, giọng nói chợt nhỏ lại: “Hiểu Hiểu tỉnh rồi, tôi cúp máy trước đây.
Hiện tại tôi sẽ giúp anh giữ bí mật chuyện này, chờ anh tìm được cơ hội thích hợp rồi nói sau.”
“Được rồi, vất vả cho anh rồi, người anh em.”
Lục Tước thấp giọng nói, giọng điệu lại rất mơ hồ và suиɠ sướиɠ: “Khụ