Chương 218
Sợ hãi là nỗi nhục của một sát thủ.
Nhưng giờ phút này, Sói cô độc thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi cực độ này.
Trên đời này, người có thể chỉ dùng một chiếc lá mỏng manh để giết người, hơn nữa còn có sức công phá khủng khiếp đến vậy.
Trước đây hắn chưa từng gặp, nhưng có nghe nói.
Người này là ác mộng của tất cả các sát thủ.
Người đó vốn không phải là một sát thủ.
Anh ta là một vị thân đến từ một nơi xa xăm!
Nhưng bởi vì tay anh ta nhuốm máu của quá nhiều sát thủ, nên trong giới sát thủ, anh ta có danh hiệu.
Một vị thần tuyệt đối ngự trị trên cả Vua sát thủ!
Bàn tay thần thánh!
Có thể cứu người!
Cũng có thể giết người!
Sói cô độc đã không còn thời gian để suy nghĩ, đường đường một vị thần của Hồng Hải tại sao lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé thế này?
Anh ta nên đứng trên đỉnh cao của các vị thần, nhìn xuống thế giới.
Chứ không phải đứng trước mặt hắn như một người bình thường.
Một giọt mồ hôi lạnh trên má Sói cô độc từ từ rơi xuống.
Hắn không dám chạy, cũng không thể chạy.
Bởi vì hắn chạy không thoát.
“Sói cô độc, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xông lên giết Lý Hàng đi chứ, không thấy đồ đệ của anh đã bị Lý Hàng giết chết rồi sao?”
“Hay là anh thấy sáu triệu ít quá, vậy lão phu cho anh mười triệu!
Tô Chính Quốc trên ban công gân cổ gào lên.
Ông ta đã cảm thấy hoảng sợ.
Lý Hàng dùng một chiếc lá đã có thể giết người.
Chiếc lá đó bay ra như đạn.
Nếu chiếc lá bắn về phía ông ta thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Sói cô độc không thèm để ý đến Tô Chính Quốc, lúc này đầu óc hắn quay cuồng, lập tức mở lời: “Trước khi ngài ra tay, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?”
“Gọi điện cầu cứu ư?”
“Vâng” Sói cô độc gật đầu, hắn không hề cảm thấy nhục.
nhã bởi câu nói này.
Với hắn mà nói, có thể may mắn sống sót dưới tay của sát thần đã là một chuyện vinh dự xứng đáng được ca ngợi!
“Hà Lương Sinh đó không phải do tôi giết:’ Sói
“Tao biết”
“Nếu người ra tay là mày thì chiếc lá lúc nãy cũng sẽ xuyên qua người mày.”
Sói cô độc giật mình kinh hãi!
Sau cơn sợ hãi, lại càng cảm thấy may mắn.
“Tên khốn này! Sói cô độc, tên khốn này! Đường đường một sát thủ cấp vàng mà lại sợ một tên cẩu tạp chủng!”
“Tao cho mày hai mươi triệu! Không, tao cho mày ba mươi triệu! Lập tức giết Lý Hàng cho tao!”
phản ứng, Lý Hàng khẽ ngẩng đầu “Có phải ông cảm thấy ông có rất Không đợi Sói cô hỏi Tô Chính Quốc: nhiều tiền không?”
Tô Chính Quốc cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Lão phu nhiều tiền đến mức đếm không xuể”
“Sói cô độc, bây giờ lão phu treo thưởng cái đầu chó của Lý Hàng giá một trăm triệu, lập tức giết hắn cho ta, giết hắn!”
Mặt mũi Tô Chính Quốc dữ tợn, kích động khiến cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Lúc này, Lý Hàng giơ hai tay, búng một cái.
“Tách”
Bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi, hơn nữa nghe có vẻ rất nhiều.
Ngay sau đó, mười mấy chiếc xe nâng hạng nặng chạy vào.
Trên kệ hàng của xe nâng là từng khối hình chữ nhật.
Mỗi cái đều phủ vải đen, nhìn có vẻ rất nặng.
Lý Nhị Ngưu bước nhanh đến, lật tấm vải đen trên một kiện hàng ra.
Khoảnh khắc tấm vải đen bị lật ra.
Kinh ngạc!
Tiền!
Từng xấp tiền đô xếp ngay ngản thẳng hàng!
Đám ông chủ lũ lượt xông ra ban công mắt sáng rực lên!
Tham lam!
Một mét khối tiền đô khoảng bốn trăm triệu!
Ở đây có mấy chục mét khối!
Ít nhất hai mươi tỷ!!
Cùng lúc này, quản gia của Tô Chính Quốc vội vã chạy đến.