Chương 7
Chẳng phải cô trần như nhộng, phơi bày trước mặt Lý Hàng sao.
Á aaa!
Hứa Mộc Tình đã không còn dám tưởng tượng đến cảnh đó nữa.
Bị thấy hết rồi!
Lúc này, Lý Hàng cầm kẹp mạch máu nhanh chóng đi vào sâu trong vết thương!
Động tác của anh ấy nhanh như một con chim!
Chiếc kẹp mạch máu ấy giống như mỏ chim.
Rất nhanh chóng lôi ra một cục bông gòn thấm máu từ trong đống máu thịt,
“Có…có thật à!”
Mọi người xung quanh trợn to mắt, sợ hãi vô cùng.
Mặt chủ nhiệm Dương tái nhợt.
Ông ta sợ hãi lùi ra sau hai bước, đụng trúng cô y tá xinh đẹp ngực to mông cong.
Lúc này chủ nhiệm Dương sợ đến mức không dám lên tiếng.
Thậm chí còn không dám thở, vì thân phận của Lưu Đức Luân không phải tầm thường!
Ông ta đảo mắt, quay người bỏ chạy.
“Hê hê, chủ nhiệm Dương đáng kính, ông định đi đâu thế?”
“Vừa nãy chẳng phải ông gào lên là sẽ dập đầu lạy anh rể tôi ba cái hay sao?”
Chủ nhiệm Dương không có cách nào ra khỏi đây, chỉ có thể chường mặt đứng đó.
Lúc này, Lý Hàng bỗng nói với y tá đứng cạnh: “Đưa kẹp mạch máu cho tôi.”
Y tá lập tức đưa một cái kẹp rất dài và nhỏ cho anh.
“Anh …anh muốn làm gì?”
“Đó là tuyến tụy của bệnh nhân!”
Chủ nhiệm Dương nhảy dựng lên, ông ta vừa định xông lên.
Lại phát hiện động tác của Lý Hàng cực kỳ nhanh chóng, cắt một khối u to bằng hạt đậu ở mép tuyến tụy.
Chủ nhiệm Dương kinh hãi!
Mắt chữ A, mồm chữ O!
Ông ta tổng cộng kiểm tra ba lần cho Lưu Đức Luân nhưng không hề phát hiện ra khối u này!
“Keng!” Lý Hàng ném dao phẫu thuật và kẹp mạch máu vào khay của y tá.
Anh ta chỉ nhìn lướt qua khối u rồi quay sang nhẹ nhàng nói với Lưu Đức Luân: “Yên tâm đi, đây là u lành tính.”
“Sau này uống thêm thực phẩm chức năng và chất chống oxy hóa, đừng thức khuya.”
Lúc này, Lý Hàng vô cùng bình tĩnh lau sạch máu bên trong vết thương.
Tay anh cầm một cây kim.
Chỉ thấy tay anh thoăn thoắt đưa qua đưa lại.
Chớp mắt, vết thương của Lưu Đức Luân đã được anh khâu xong!
Cả quá trình thực hiện ca tiểu phẫu mất chưa đến một phút!
Thậm chí Lưu Đức Luân còn chưa kịp thấy đau thì đã phẫu thuật xong rồi.
“Ba phút sau sẽ cảm thấy đau đớn, nếu không chịu nổi thì uống một viên thuốc giảm đau là được.”
Lưu Đức Luân cảm kích nhìn Lý Hàng.
“Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!”
“Nếu như không có anh, chắc tôi bị chủ nhiệm Dương hành hạ đến chết mất.”
Lưu Đức Luân vừa nói xong, chỉ nghe “bịch” một tiếng, chủ nhiệm Dương vội vã quỳ xuống.
Quay qua Lý Hàng liên tục đập dầu ba tiếng “bịch bịch bịch”.
Ông ta sợ rồi!
Toàn thân run rẩy!
Lý Hàng liếc nhẹ ông ta một cái rồi nói: “Ra ngoài đi, kỹ thuật không tốt thì chịu khó học hỏi thêm.”
“Vâng, vâng!”
Được sự chấp thuận của Lý Hàng, chủ nhiệm Dương chạy như bay ra khỏi đó.
Đồng thời ông ta cũng rất rõ, thật ra Lý Hàng đã cứu ông ta một mạng.
Nếu tiếp tục ở lại, Lưu Đức Luân chắc chắn sẽ lột da ông ta!
Lưu Đức Luân cũng không thèm truy cứu, coi như nể mặt Lý Hàng.
Ông ta nhìn Lý Hàng bằng ánh mắt vô cùng cảm kích!
Đồng thời nhìn sang Hứa Hiếu Dương đang ngồi trên xe lăn.
“Giám đốc Hứa, anh bạn này có quan hệ gì với anh vậy?”
Em vợ đần độn Hứa Hạo Nhiên cướp lời.
“Anh ấy là anh rể cháu! Là con rể ở rể trong nhà cháu!”
Lưu Đức Luân bỗng bật cười.
“Chủ tịch Hứa, ngày mai anh cho người của phòng pháp chế đến văn phòng của tôi.”
“Dự án hai trăm triệu chỗ bến tàu kia từ giờ trở đi sẽ giao cho công ty anh!”
Vui mừng khôn xiết!
Trái tim vừa nãy còn đang lơ lửng trên không của Hứa Hiếu Dương trong nháy mắt đã tiếp đất.
Lúc này lại nghe tiếng Hứa Hạo Nhiên tíu ta tíu tít bên cạnh.
“Ha ha, con đã nói rồi mà ba, anh rể là cứu tinh của cả nhà ta!”
“Chị, lần này chị nhặt được bảo bối rồi nha!”
“Ui da! Đau đau đau!”
Về đến phòng bệnh của Hứa Mộc Tình, cả nhà vô cùng vui mừng kích động.
Lý Hàng ra khỏi phòng bệnh, đi điều chế “thuốc đặc trị” cho Hứa Mộc Tình.
Cũng chính là loại kẹo mà ngày nào anh cũng tự tay đút cho cô. Hứa Hiếu Dương thì quay về công ty làm việc.
Trong phòng bệnh VIP ngập tràn giọng nói lanh lảnh như chim sẻ của Hứa Hạo Nhiên.
Liễu Ngọc Phần mỉm cười không nói, trong ánh mắt cũng lấp lánh ánh cười.
Sau khi bỏ được tảng đá đè nặng trên đầu bấy lâu nay.
Cho dù giọng nói của Hứa Hạo Nhiên có ồn hơn nữa, có kích động hơn nữa, bà vẫn không thấy phiền phức.
Trong lòng Hứa Mộc Tình cũng ngập tràn niềm vui.
Nhưng trong đầu cô vẫn luôn có một nỗi nghi ngờ canh cánh trong lòng.
Lý Hàng tài giỏi ưu tú như vậy, tại sao nhất định phải ở lại bên cạnh cô?
Tại sao chứ?
Người đàn ông lợi hại như vậy sẽ vứt bỏ tự trọng, can tâm đi ở rể sao?
Khi mà Hứa Mộc Tình bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc.
“Chắc chắn là anh rể về rồi.”
Hứa Hạo Nhiên lập tức đứng dậy cười hi hi tiến lên mở cửa.
“Anh rể, phòng bệnh VIP này anh tự bỏ tiền ra đặt, vào phòng còn cần gõ cửa gì nữa chứ?”
Khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên định giơ tay mở cửa thình lình nghe một tiếng động lớn.
“Bịch!”
Cửa phòng bị đạp tung ra.
“Bịch!”
Cánh cửa đập mạnh lên người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta ngã bay ra.
Trong phòng.
Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương quay phắt nhìn ra cửa.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Cao to!
Vạm vỡ!
Sát khí đằng đằng!
Hắn to như trâu, cơ bắp cứng nhắc.
“Ha ha ha! Không ngờ chứ gì, bổn thiếu gia quay lại rồi!”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cười ngông cuồng kiêu ngạo của Thôi Thiên Tứ.
Hắn nghênh ngang khệnh khạng đi từ ngoài cửa vào.
Nhìn ngang nhìn dọc không thấy Lý Hàng đâu.
“Sao nào, thằng chó kia biết bổn thiếu gia quay lại nên đã chạy rồi sao?”
“Không sao, hắn chạy rồi thì vẫn còn các người!”
Thôi Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình, hắn thè lưỡi liếm môi.
Mắt sáng rỡ.
Bỉ ồi!
Dâm, tà!
“Hê hê hê, vốn dĩ định kêu em đến văn phòng của anh để anh chơi”.
“Nhưng giờ bổn thiếu gia không đợi được nữa rồi!”
Nói xong, Thôi Thiên Tứ dẫn tên cao to đi vào phòng bệnh VIP.
Hắn khóa trái cửa, sau đó từng bước tiến về phía Hứa Mộc Tình.
“Cậu muốn làm cái gì?”
Liễu Ngọc Phần vội dang tay đứng chắn trước mặt Hứa Mộc Tình.
Thôi Thiên Tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Ngọc Phần, bỗng mắt hắn sáng lên.
“Ây dô, lúc trước không để ý, không ngờ bà già cũng có chút nhan sắc đấy!”
“Mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng bộ dạng thướt tha, da thịt vẫn còn mềm lắm!”
Nói xong , Thôi Thiên Tứ liền dang tay định nhào đến.
“Khốn kiếp, đừng có động đến mẹ tao!”
Hứa Hạo Nhiên gầm lên, nhanh chóng bật dậy xông mạnh đến chỗ Thôi Thiên Tứ.
Nhưng cậu ta mới lao đến nửa đường thì đã bị tên cao to kia đột ngột xuất hiện bóp chặt yết hầu Hứa Hạo Nhiên.
Cánh tay vạm vỡ của tên cao to kia trực tiếp xách cả người Hứa Hạo Nhiên lên khỏi mặt đất.
Sau đó ép cậu ta vào tường.
“U”
“Khụ, khụ khụ!”
Hứa Hạo Nhiên giãy giụa điên cuồng.
Tuy nhiên tên cao to đó thật sự quá mạnh, cậu ta hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Anh rể”
“Anh rể ”
“Ha ha ha ha!”
Thôi Thiên Tử cười khoái trá.
“Dù mày gọi được thằng cẩu tạp chủng đó đến đây thì đã sao? Cho dù hắn đến đây thì bổn thiếu gia…”
“Cộc cộc cộc”
Lúc này phòng bệnh Vip đột nhiên vang lên tiếng người gõ cửa.
Thôi Thiên Tử trợn mắt, nói với tên cao to: “Mày qua chặn cửa cho tao!”
“Bổn thiếu gia phải cách lớp cửa chơi hai con đàn bà này cho la oai oái lên!” “Để cho tên cẩu tạp chủng bên ngoài cửa nghe cho rõ ràng!”
“Tao phải khiến hắn phát điên lên!”
“Tao phải khiến hắn gào khóc xé ruột xé gan ra!”
Tên cao to xách Hứa Hạo Nhiên đi đến mặt sau cánh cửa, lấy cơ thể chặn cửa lại.
Nụ cười trên mặt Thôi Thiên Tứ ngày càng tà ác.
“Hê hê hê, giờ người đều đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Rắc!”
Thôi Thiên Tứ vừa dứt lời.
Cánh cửa rắn chắc của phòng bệnh VIP đột nhiên bị một cánh tay xuyên qua!
Cánh tay vô cùng khéo léo vốn dùng để cứu người trị thương.
Lúc này giống như một bàn tay quỷ đến từ địa ngục!
Cứng như thép!
“Ặc!”
“Ặc!”
“Ặc!”
Tên cao to bị túm lấy cổ.
Do lực siết của cánh tay càng lúc càng nặng, tên cao to buộc phải buông Hứa Hạo Nhiên ra.
Hắn liều mạng giãy giụa.
Nhưng mặc dù hắn to như trâu, nhưng bất luận thế nào cũng không thể giãy ra khỏi cánh tay bên ngoài cửa.
Chỉ thấy cánh tay này hơi dùng sức vặn nhẹ một cái!