Bên ngoài Tề Thành, Sở Hưu nhìn Giang gia một chút rồi thản nhiên nói: “Chẳng trách Giang gia quật khởi được tại Kiến Châu Phủ, Giang Tây Thần này cũng có chút bản lĩnh.”Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Không sai, ngày trước Giang gia dám ra tay với Phương Chính Nguyên, đúng là gan to bằng trời.”Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý đó, ta đang nói thái độ của hắn hôm nay.Vừa rồi ta đã quá đáng như vậy, thực lực của ta cũng bày ngay đó nhưng Giang Tây Thần vẫn nhịn được không trở mặt với ta.
Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có làm được không?”Đỗ Quảng Trọng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không làm được.”Đổi lại là hắn, Sở Hưu làm như vừa rồi rõ ràng là tới gây sự, hắn thân là gia chủ một gia tộc, đồng ý mới là lạ.Đừng nói kẻ thực lực cường đại như Giang Tây Thần thậm chí dám tính toán hạ sát một tuần sát sứ, cho dù những gia tộc nhỏ cũng chẳng chịu để Sở Hưu ức hiếp như vậy.Ngươi là tuần sát sứ là có thể há miệng đòi tận một phần mười tài sản gia tộc ta, rốt cuộc ngươi là Quan Trung Hình Đường hay là Bắc Địa tam thập lục cự khấu?“Vậy đại nhân, ba ngày sau chúng ta phải làm gì?”Sở Hưu thản nhiên nói: “Còn làm gì? Ta đã nói rồi mà, ba ngày sau hy vọng Giang gia có một lựa chọn lý trí.
Quyền lựa chọn này không ở chỗ ta mà trên tay bọn hắn.”Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.Mà lúc này trong Giang gia, Giang Diệu bất mãn nói: “Gia chủ, tên Sở Hưu kia lớn lối thế sao ngươi vẫn phải nhún nhường? Một phần mười gia sản, vậy mà hắn cũng mở miệng nói ra được! Đúng là không biết điều!”Giang Tây Thần lạnh giọng đáp: “Đương nhiên ta biết tên Sở Hưu chỉ định dọa dẫm Giang gia ta, có điều Giang gia ta đi được tới nước này luôn dựa vào hai chữ cẩn thận và quả quyết.Lúc nên xuất thủ đương nhiên phải quả quyết xuất thủ, nhưng lại không thể lỗ m ãng xuất thủ.
Các ngươi nghĩ kỹ đi, tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường luôn do cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đảm nhiệm, sao lại đột nhiên xuất hiện một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy.
Không có bối cảnh gì hắn ngồi được lên vị trí đó chắc?Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên hành xử cứng nhắc, không biết biến báo, vốn đã bị Ngụy đại nhân ngứa mắt, sau lưng lại chẳng có chỗ dựa cho nên chúng ta mới dám ra tay.
Nhưng với Sở Hưu này, trước mắt phải điều tra lai lịch của hắn, xem hắn rốt cuộc có tư cách gì mà đòi một phần mười gia sản Giang gia ta!”Nói xong, Giang Tây Thần quay sang Diêu gia nói: “Đi thôi, cùng ta tới Thương Châu Phủ hỏi thăm Vệ Hàn Sơn đại nhân lai lịch tên Sở Hưu này!”Lần này Giang gia chỉ bỏ ít đồ ra đuổi Sở Hưu như vậy ngược lại không phải coi thường Sở Hưu mà là bọn họ đã chi một phần tiền cho tuần sát sứ.
Chỉ có điều tuần sát sứ này không phải Sở Hưu mà là tuần sát sứ Thương Châu Vệ Hàn Sơn.Trước đó sau khi Phương Chính Nguyên chết, Vệ Hàn Sơn hoạt bát nhất, hắn muốn nhân cơ hội này ôm cả Kiến Châu Phủ.
Giang gia cũng sớm đầu tư, tặng một khoản lễ lớn cho Vệ Hàn Sơn.Có điều chẳng ai ngờ nổi cuối cùng Vệ Hàn Sơn không tiếp quản được Kiến Châu Phủ, ngược lại bên trên phái một vị tuần sát sứ mới xuống, cũng khiến cho đại lễ của Giang gia thành ra tặng không.Đương nhiên cũng không thể coi là tặng không, tối thiểu Vệ Hàn Sơn cũng ghi nhận tâm ý của Giang gia, cho dù cuối cùng hắn không ôm được Kiến Châu Phủ nhưng cũng có quan hệ nhất định với Giang gia.Diện tích của Thương Châu Phủ cũng gần gần với Kiến Châu Phủ nhưng lại phồn hoa hơn nhiều, trong châu phủ này có tổng cộng hơn hai mươi tòa thành nhỏ, Thương Châu Thành ở trung tâm cũng phồn hoa hơn Kiến Châu Thành.Hơn nữa biểu lộ của Vệ Hàn Sơn cũng khác với đại đa số các tuần sát sứ khác.Đại bộ phận các tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường cho dù có trạch viện bên ngoài nhưng thời gian chủ yếu vẫn ở lại trong đường khẩu tuần sát sứ.
Còn Vệ Hàn Sơn lại thích hưởng thụ xa hoa, tại Thương Châu Thành hắn có một đại trạch riêng của mình, thậm chí làm việc ngay trong trạch viện của bản thân, trừ phi có đại sự gì diễn ra hắn mới tới đường khẩu tuần sát sứ.Lúc này Giang Tây Thần dẫn người tới trước đại trạch của Vệ Hàn Sơn, sau khi cho người thông báo bọn hắn được đưa vào trong phòng tiếp khách.
Nửa ngày sau Vệ Hàn Sơn mới ngáp ngắn ngáp dài mặc một bộ áo gấm rộng thùng thình đi ra, chậm rãi nói: “Chẳng phải Giang gia chủ à, sao còn rảnh rỗi tới chỗ này của ta?”Trước đó Vệ Hàn Sơn còn khá nhiệt tình với Giang gia, nếu hắn có thể thuận lợi tiếp quản Kiến Châu Phủ, vậy đại tộc bản địa như Giang gia chắc chắn sẽ là đối tượng kết giao của hắn.Chỉ có điều giờ tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu cũng đã nhận chức, hắn cũng chẳng còn ý tưởng đó nữa, thái độ đối với Giang gia cũng trở nên tùy tiện.
Nhưng dẫu sao cũng nhận quà của người ta, người ta tới cũng nên gặp.Giang Tây Thần cung kính chắp tay một cái nói: “Lần này tại hạ tới tìm Vệ đại nhân thật ra là muốn hỏi chuyện về vị tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu.
Vị Sở đại nhân kia đúng là kinh người quá đáng!”Nghe thấy chuyện có liên quan tới Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn ngược lại dấy lên chút hứng thú, hắn hỏi: “Sao vậy, tuần sát sứ đại nhân mới tới chỗ các ngươi đã gây chuyện gì à?”Giang Tây Thần gương mặt bi phẫn nói: “Tên Sở Hưu miệng nói tới Giang gia ta hóa duyên, Giang gia ta cũng theo quy củ dâng không ít tiền tài lên cho hắn.
Nào ngờ tên hắn lại mở hàm sư tử, há miệng đã đòi một phần mười gia sản của Giang gia ta!”Nghe xong lời này Vệ Hàn Sơn cũng líu lưỡi, hắn chậc chậc một hồi rồi thở dài: “Tên Sở Hưu này thật to gan, một phần mười gia sản, hắn nghèo quá phát điên rồi hay sao?”Vị trí tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường coi như quyền thế một phương, quản lý một châu phủ ít nhất cũng phải mười mấy tòa thành nhỏ, thế lực lớn nhỏ cộng lại cùng vài chục.
Nếu có chuyện cần nhờ tới Quan Trung Hình Đường, bình thường bỏ chút tiền hiếu kính cũng không có gì là lạ, nhưng Sở Hưu trực tiếp mở miệng đòi một phần mười gia sản nhà người ta,