Nhị hoàng tử Kỳ Ninh nói được làm được, chỉ cùng ăn cơm trưa với Đường Tô Mộc rồi lại đưa bé con một miếng ngọc bội làm lễ vật, sau đó cáo từ trở về.
Đường Tô Mộc lo lắng đề phòng cả một buổi trưa, mắt thấy Nhị hoàng tử dẫn đội thị vệ rời đi, cuối cùng mới hơi yên lòng một chút.
Không cần biết ngày mai phải tới Vương phủ thăm hỏi gì đó, cứ đi được bước nào hay bước ấy.
Ngược lại hình như bé con rất có hảo cảm với người cha ruột vừa lên sàn này, móng mập cứ siết miếng ngọc bội kia, cho đến khi người ta đi rồi vẫn liều mạng nhìn ra ngoài, có vẻ rất muốn đi theo.
"Nhóc con không có lương tâm." Đường Tô Mộc lắc lắc bé con đang ngày càng khỏe mạnh trong ngực: "Sao nào, còn muốn theo người ta về nữa hả?"
Bé con: "A ya!"
"Cũng không hỏi xem người ta có đồng ý đưa con đi không, nặng như vầy, còn ăn rõ lắm."
Bé con: "...!Phì phì."
"Con còn tủi thân nữa à, để cha tính cho con nhé." Đường Tô Mộc tách ngón tay bé con tính tính: "Từ sáng đến giờ con đã uống hết bao nhiêu bình sữa rồi, mỗi một bình phải mua bằng một đồng tiền vàng, tính ra là tới mười lượng bạc, cộng lại cũng đủ mua mấy căn nhà đó, con tự hỏi xem ai có thể nuôi được con đây?"
"Hưm." Không biết có nghe hiểu không, bé con lấy lòng cọ gò má Đường Tô Mộc.
"Thế còn được, sau này đừng có sáp lại người ta nữa, đến lúc đó để người ta phát hiện ra cái gì thì đúng là xong đời."
Đường Tô Mộc giơ bé con lên soi kỹ, không biết có phải do ảo giác của y hay không mà bé con dạo trước do không đủ dinh dưỡng nên không nhìn ra, hôm nay mới dần nhận rõ, môi đỏ răng trắng, nhìn qua cứ như cùng một khuôn đúc ra với Nhị hoàng tử khi còn nhỏ.
Hôm nay sự chú ý của Nhị hoàng tử đều đặt trên người y, vẫn cho rằng bé con là do y và một nữ tử nào đó sinh ra, tất nhiên sẽ không nhận ra, chỉ đến một ngày kia bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện trên người bé con có điều không đúng, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Hừm, chờ đến khi thích ứng xong với thế giới này, vẫn nên tìm một nơi thích hợp rồi dẫn bé con chạy.
"Xin lỗi nha, thân phận hoàng tử của cha con quá mức nhạy cảm, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của con, cũng vì cha ruột con muốn mạng nhỏ của cha, có lẽ đời này không thể để con quy tông nhận tổ rồi." Đường Tô Mộc dán sát vào gò má bé con nói.
Đường Tô Mộc lớn lên trong gia đình đơn thân, sau khi cha cưới mẹ kế thì ngay cả nhà cũng không có, hiển nhiên đứa trẻ sống trong loại gia đình này rất khó khăn.
Nhưng so với còn sống thì...!
Được rồi, vẫn là mạng sống quan trọng hơn, cùng lắm thì kiếp này y không lấy vợ, chăm sóc bé con lớn lên mạnh khỏe.
"Phì." Bé con phì ra một cái bong bóng, cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không.
Bên kia.
Kỳ Ninh dẫn theo thị vệ rời khỏi thôn Thạch Nô, trên đường Thị vệ thống lĩnh Tôn Dã cuối cùng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.
"Điện hạ, vì sao ngài..."
"Vì sao lại bỏ qua cho y, phải không?" Kỳ Ninh nhướng mày.
Tôn Dã không dám nói lời nào, trước đó hắn thật sự cho rằng hôm nay Đường Tô Mộc tất chết không có chỗ chôn, dù sao thì chỉ cần là người bên cạnh Điện hạ đều biết những năm này người nọ đã gây ra bao nhiêu bất lợi cho Điện hạ nhà hắn.
Trước đấy Điện hạ bỏ qua cho y, hoàn toàn là vì kiêng kị sự tồn tại của Thái tử và Hầu phủ Lâm Dương, cộng thêm phải giấu tài trong tối, không thể hiển lộ quá sớm.
Nhưng bây giờ đã không còn giống ngày xưa, thế lực bên người Điện hạ đã bành trướng, đừng nói là giết chết một tên con trai thứ của Hầu phủ, cho dù là giết chết con trai trưởng của Hầu phủ Lâm Dương cũng không ai dám làm gì ngài.
Ta là dao thớt, người là thịt cá, cộng thêm thù mới hận cũ trong quá khứ, Tôn Dã quả thực nghĩ không ra lý do Điện hạ nhà mình bỏ qua cho đối phương dễ dàng như thế.
"Giết y tất nhiên dễ dàng." Kỳ Ninh lắc đầu, vươn tay hái đóa hoa hạnh trên cây: "Nhưng người chết rồi cũng vô ích, chết rồi chẳng còn gì nữa...!Mà giữ người lại mới có nhiều thú vị hơn."
Thú vị gì cơ?
Tôn Dã không nhịn được rùng mình một cái.
Không dám nghĩ xem "thú vị" trong lời Điện hạ nhà mình có ý gì.
Tôn Dã nhíu mày, bỗng nghĩ đến một chuyện khác.
"Vậy chuyện cửa tiệm đan dược mà y nói đến khi trước..." Tôn Dã thận trọng nói.
Trước đấy trải qua sự kiện Chưởng quỹ cửa tiệm đột nhiên biến mất, Tôn Dã dẫn theo thuộc hạ gần như đã lục tung cửa tiệm đan dược một lần, nhưng lại chẳng phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nhưng càng bình thường thì càng quỷ dị, Tôn Dã quả thực không hiểu, một chưởng quỹ cửa tiệm bình thường, thậm chí ngay cả võ công cũng không biết, rốt cuộc làm thế nào mà biến mất không thấy trước mắt mọi người?
"Trước tiên không cần để ý đến cửa tiệm đan dược đó." Kỳ Ninh nghĩ ngợi chốc lát: "Ngược lại bổn vương càng tò mò hơn rốt cuộc Đường Tô Mộc bị trục xuất khỏi Hầu phủ vì nguyên cớ gì, còn cả nữ tử bỏ trốn cùng y đó rốt cuộc là ai."
"Không phải nói...!là một nữ tử yên hoa xuất thân thấp hèn hay sao?"
Toàn bộ câu chuyện liên quan tới việc con trai thứ Hầu phủ Lâm Dương bị đuổi khỏi cửa cũng coi như một tin đồn không lớn không nhỏ.
Lúc ấy huyên náo sục sôi, cho đến tận khi Đường Tô Mộc mất tích mới bình thường trở lại.
Tất nhiên, liên quan tới thân phận nữ tử, người bên ngoài có rất nhiều cách giải thích khác nhau, có người nói là thanh quan trong lầu Yên Vũ, có người nói đó là quả phụ trong nhà dân nghèo, tóm lại thân phận thật không thể phơi bày, nếu không Hầu phủ Lâm Dương cũng sẽ không phản đối tới vậy.
"Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy trong đó có điều kỳ lạ...!Đi giúp bổn vương tra rõ, bao gồm cả việc nữ tử kia chết như thế nào, và sao Đường Tô Mộc lại lưu lạc đến vùng bên cạnh thành Đại Minh, cũng như làm sao sống sót rồi