Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm Lâm Tử Ngang nhàn nhạt nhắc nhở.
Lâm Tử Ngang tuy không phục, nhưng trên thực tế đã thua, cho nên chỉ có thể lựa chọn chấp nhận có chơi có chịu, nếu không truyền ra ngoài bị người ta cười chết.
Sau đó, Lâm Ngạo mang theo Lâm Tử Ngang lên xe, trực tiếp rời đi Chu gia.
“Yeah!”
Nhìn thấy ‘Lâm gia rời đi, Chu Nặc lập tức cổ vũ.
“Trần Hạo, ngươi thật lợi hại, ngay cả Lâm Tử Ngang cũng không phải là đối thủ của ngươi!”
Chu Nặc nhìn Trần Lạc Thần hưng phấn mà khen,
Chu Vân Sơn và Chu gia ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Cha, anh ấy chính là Trần Lạc Thần mà con đã nhắc tới!”
Sau đó, Chu Nặc nhanh chóng nhìn Chu Vân Sơn phụ thân, giới thiệu.
Chu Vân Sơn khẽ gật đầu, ra hiệu với Chu Nặc và Trần Lạc Thần rồi mới trở vào đại sảnh.
“Chào ngài Chu gia!”
Ngồi ở trong đại sảnh, Trần Lạc Thần chủ động chào hỏi Chu Vân Sơn.
“lão phu từ lâu đã nghe Nặc nói rằng ngươi rất lợi hại, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai!!”
Chu Vân Sơn hài lòng nhìn Trần Hạo.
“Gia chủ Chu gia lễ phép, tôi và Chu Nặc là bạn tốt với nhau, cho nên chuyện của cô ấy củng là chuyện của tôi, tôi lần này quá bốc đồng, khiến cô ấy gặp phiền phức!”
Trần Lạc Thần có chút áy náy hướng Chu Vân Sơn xin lỗi.
Nếu không phải anh tự mình dạy dỗ Lâm Tử Kiệt thì đã không khiến người của Lâm gia tìm đến Chu gia của ông.
“Trần Hạo, sao có thể trách ngươi được, chuyện không liên quan tới ngươi, có trách là phải trách ta, không nên tìm ngươi làm bia đỡ đạn!”
Nghe được Trần Lạc Thần nói, Chu Nặc vội vàng tiến lên phân trần với Trần Hạo.
“Được rồi, được rồi, không cần tự trách lẫn nhau nữa.
Ta vẫn luôn không thích tiểu tử Lâm gia đó.
Ta luôn nghe nói hắn luôn quấy rầy dây dưa Nặc, Trần Lạc Thần ngươi làm rất tốt.
Ít nhất Lâm Tử Kiệt biết trên thế giới này cũng không phải là không có người sẽ không sợ hắn,