“Mẹ nó! Không phải là lén lút từ nơi khác bò vào chứ?”
Người nói là bạn của Trang Đông Thành, Lý Hạo.
Lúc này có chút khinh bỉ nhìn đám Trần Lạc Thần.
Thực ra lời này cũng chính là suy nghĩ trong lòng đám nữ sinhTriệu Thư Kỳ.
Mấy người nghĩ đi.
Sơn trang Ôn Tuyền Sơn là nơi nào, là nơi một người muốn vào thì có thể vào sao?
Cho dù là tồn tại đẳng cấp Trang Đông Thành, vừa rồi cũng là liên tục gọi điện thoại vài lần cho ba ở bên ngoài mới đả thông được quan hệ, để bảo vệ cho họ vào.
Dù là như vậy, cũng chỉ có thể ở vòng ngoài.
“Shit, nếu thật sự là lén bò vào, vậy quá mất mặt rồi!”
“Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu bị bảo vệ phát hiện, biết họ quen biết chúng ta, vậy chúng ta không phải cũng bị đuổi ra sao?”
Một đám nữ sinh vừa khinh bỉ nhìn Trần Lạc Thần, vừa có chút gấp gáp thì thào.
“Dương Thanh, các người sao lại vào?”
Từ Diệp lại không nói chuyện.
Cô ta trực tiếp đi về phía Dương Thanh, khẽ hỏi.
Trên mặt còn cực kỳ lo lắng thay Dương Thanh.
“Chúng tôi từ cửa chính vào!” Trần Lạc Thần trực tiếp giải thích.
Mà Dương Thanh cũng gật gật đầu với Từ Diệp.
“Ha hả? Cửa chính? Bảo vệ mù sao, sẽ để cho các người từ cửa chính đi vào?”
Lâm Kiều luôn vuốt tóc làm dáng lập tức nói với Trần Lạc Thần.
Cô ta thề, nếu hôm nay thật sự vì Trần Lạc Thần mà hại cô ta bị đuổi ra ngoài, cô ta nhất định phải cho Trần Lạc Thần mười cái bạt tai!
Hung hăng tát!
Triệu Thư Kỳ cũng biết rõ hậu quả của việc lẻn chạy vào.
Sắc mặt cô ta nghiêm nghị đi tới trước mặt Trần Lạc Thần: “Trần Lạc Thần, tôi hi vọng anh có thể nói thật, nếu các người thật sự vì mặt mũi mà lẻn chạy vào, bây giờ nói trước với Trang Đông Thành, nói không chừng Trang Đông Thành còn sẽ giúp các người nghĩ cách!”
“Đúng vậy, như vậy cũng sẽ không làm cho mọi người đều khó coi!”
Trang Đông Thành kịp thời bổ sung một câu.
Trong lòng nói: Mấy người bạn này của Thư Kỳ, rốt cuộc là kỳ ba phương nào?
“A…”
Trần Lạc Thần nghe họ anh một câu tôi một câu nói không dứt.
Trong lòng bất đắc dĩ.
Mình rõ ràng là từ cửa chính đi vào, còn kêu mình nói thật cái gì.
Chẳng lẽ phải nói mình từ lỗ chó bò ra họ mới hài lòng?
“Tôi nói là chính là sự thật, nếu các người bằng lòng, chúng ta cùng vào trong sơn trang chơi, ăn uống, ngâm suối nước nóng!”
Trần Lạc Thần nói câu này hoàn toàn chính là nhìn mặt mũi của Mã Tiểu Vũ.
Trên thực tế, Mã Tiểu Vũ ở một bên cũng có chút căng thẳng vì Trần Lạc Thần.
Sợ Trần Lạc Thần vì chuyện này mà gặp phải phiền phức.
Nhưng một phen ý tốt kết quả lại đổi lấy ánh mắt của mọi người nhìn Trần Lạc Thần như nhìn đồ ngốc: “Cái gì cái gì? Anh còn muốn vào bên trong? Anh cũng không lấy nước tiểu mà soi chính mình, chỉ với đức hạnh như anh? Không nhìn thấy đám vệ sĩ đang canh giữ ở vòng trong sao?”
Lâm Kiều tức giận nói.
“Đúng vậy, ngay cả cậu Trang cũng không tiện dẫn nhiều người như vậy vào, chỉ dựa vào anh?”
Một đám nữ sinh nhao nhao đâm chọt.
“Ha hả, chúng ta mười bốn người, không nói ăn cơm, chỉ ngâm nước nóng thôi, ít nhất phải bốn trăm năm mươi triệu, còn ăn chút cơm, thì phải cả năm bảy trăm triệu! Nếu chúng ta ít người một chút, tôi còn có thể sắp xếp, nhiều người thế này, áp lực của tôi cũng có chút lớn!”
Trang Đông Thành nhìn Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Triệu Thư Kỳ nghe Trang Đông Thành vì tốt cho họ như vậy, trong lòng tự dưng có chút cảm động, đồng thời càng cạn lời nhìn Trần Lạc Thần: “Bỏ đi, nếu không lần sau chúng ta lại tới đi, vì tránh lát nữa xấu hổ, không bằng chúng ta đi ra!?”
“Không được, dựa vào cái gì mà chúng ta phải đi ra vì tên nghèo kiết xác này!”
“Đúng vậy đúng vậy, chị Thư Kỳ, chúng ta không dễ dàng gì mới có thể vào xem thử!”
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt tức giận đều hướng về Trần Lạc Thần.
Mà Triệu Thư Kỳ, lại chính vì hiệu quả này.
Bức Trần Lạc Thần đi ra.
Mà Trần Lạc Thần chỉ cười khổ lắc đầu nói: “Nếu các người bằng lòng cùng vào, thì tùy ý các người!”
Nói xong lại nhìn Mã Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, cô tin tôi không? Nếu cô tin tôi, thì cùng tôi vào!”
Mã Tiểu Vũ cắn răng, vẫn là gật gật đầu.
Sau đó, Trần Lạc Thần liền dẫn mấy người đi qua cây cầu nhỏ, vào vòng trong.
“Ha hả, chờ chết đi! Nếu lát nữa có chuyện, thì đừng lôi kéo theo chúng tôi, mất mặt!”
Lâm Kiều im lặng nhìn.
“Mấy anh này thật chịu chơi!”
Trang Đông Thành cũng dứt khoát đứng ở một bên nhìn trò hay.
Chỉ là một khắc sau, họ đều trừng to mắt.
Vì nơi Trần Lạc Thần đi qua, trực tiếp bước đi không chút trở ngại.
Hơn nữa, tất cả vệ sĩ còn trực tiếp khẽ khom người với Trần Lạc Thần.
“Đây là tình huống gì?” Sắc mặt Trang Đông Thành tràn đầy khó tin.
Lâm Kiều càng là che miệng.
Cô ta vốn cho rằng, Trần Lạc Thần sẽ bị đánh, còn vui vẻ khi người khác gặp họa đâu.
Kết quả người ta lại trực tiếp đi vào.
Trên mặt một đám người đẹp đều đủ loại phức tạp.
Đặc biệt là Triệu Thư Kỳ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cô ta cũng không thể tin.
Trong mắt cô ta, Trần Lạc Thần luôn là một tên nghèo kiết xác khiến người ta rất khinh bỉ.
Cô ta biết Tiểu Vũ có ý muốn làm quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Nhưng mà, một loạt chuyện từ lúc Trần Lạc Thần mua túi, đến bây giờ, khiến Triệu Thư Kỳ cảm thấy, anh chỉ là một tên nghèo đến không còn mồng tơi để rớt.
Nhìn một cái đã cảm thấy phiền chán.
Mà bây giờ, anh lại có thể tự do ra vào sơn trang Ôn Tuyền Sơn.
Ngay cả Trang Đông Thành cũng không có tư cách dắt nhiều người như vậy vào Ôn Tuyền sơn trang.
“Chị Thư Kỳ, chúng ta bây giờ làm sao?”
Lâm Kiều luôn nhìn chằm chằm phương hướng đám người Trần Lạc Thần đi xa, có chút cảm giác không cam tâm.
Mà Triệu Thư Kỳ nhìn hai người Trang Đông Thành và Lý Hạo bên cạnh, ánh mắt có chút dò hỏi.
Phải biết rằng, ba của Trang Đông Thành đã có thể khiến hoàng đế KTV Lý Phi Hồng cũng khom lưng quỳ gối, nếu ba anh ta chịu ra tay, nhất định không có vấn đề!
Sắc mặt Trang Đông Thành lúc này đã có chút khó coi.
Hành động này của Trần Lạc Thần có thể nói trực tiếp đánh một cái tát lên mặt của hai người.
Nếu bây giờ Trang Đông Thành anh ta cũng theo Trần Lạc Thần đi vào, thì mấy cái tát này bị đánh chắc rồi!
Làm sao đây?
Lại gọi điện thoại cho ba đi!
Anh ta không muốn xấu hổ trước mặt Triệu Thư Kỳ.
Lập tức rút điện thoại ra, bắt đầu gọi cho ba già, nói tình huống một phen.