“Thân bại danh liệt? Cách gì vậy?”
Trần Lạc Thần không khỏi tò mò hỏi.
Lúc nãy Trang Đông Thành đến bên này tìm Bạch Tiểu Phi, Trần Lạc Thần cũng đã nhìn ra mặc dù Trang Đông Thành bề ngoài khách khí, nhưng rõ ràng hai người có chút không hợp nhau.
Chỉ là kiêng kị thế lực của nhà họ Bạch mà thôi.
“Hắc hắc, để cậu xem một đoạn video.”
Nói xong, Bạch Tiểu Phi lấy điện thoại di động ra, cho Trần Lạc Thần xem đoạn video mà bọn họ đã quay.
Đây là trong một cái giường lớn ở trong phòng bao.
Nhìn thấy Trang Đông Thành ôm một người phụ nữ đang hôn mê đi tới, người phụ nữ này có lẽ cũng chừng ba mươi tuổi, xinh đẹp vô cùng.
Về phần chuyện kế tiếp, không cần nghĩ cũng biết là đã làm cái gì.
Nhưng mà đáng tiếc chính là video này cũng chỉ có ba phút, Trang Đông Thành này đã làm xong việc rồi.
Trần Lạc Thần xem mà cũng có chút ngượng ngùng.
“Cái này cũng đâu thể khiến cho hắn ta thân bại danh liệt được đâu? Chuyện này đối với các người mà nói, không phải là rất bình thường hay sao?”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Nói đến nỗi Bạch Tiểu Phi cảm thấy hơi xấu hổ: “Cậu Trần, chúng tôi thật sự thường xuyên đi cua gái, nhưng mà không giống với cái tên Trang Đông Thành này. Cậu có biết người phụ nữ này là ai không, chính là mẹ kế của hắn ta đó.”
“Mẹ kiếp.”
Hai mắt của Trần Lạc Thần trừng lớn.
Vậy thì cái này kích thích hơn nhiều lắm.
“Cậu hận hắn ta như vậy, còn chuyên đi điều tra hắn ta luôn hả?” Trần Lạc Thần bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Tiểu Phi nói: “Ai bảo nhà họ Trang của hắn ta giở trò chứ, cậu Trần, lúc đầu đấu giá nhà hàng Minh Hoàng này, khi đó nhà họ Bạch của chúng tôi đã muốn mua lại, cũng là người giành được lần đầu tiên thông qua cuộc đấu giá, thường xuyên tham gia loại hoạt động đấu giá cỡ lớn này đều có một loại ăn ý, đó chính là ba phút cuối cùng không thể kêu lại giá, kết quả nhà họ Trang của bọn họ lại chơi xấu. Mẹ nó chứ, trực tiếp kêu giá trong một phút cuối cùng.”
Hắn ta đã chơi xấu nhà chúng tôi, thì tôi cũng sẽ chơi xấu hắn ta.”
Trần Lạc Thần hiểu, trước đó bọn họ không dám làm ra chuyện này, vì sợ Lý Chấn Quốc truy cứu chuyện này, dù sao thì chuyện này cũng là do ông ta quản lý, xung đột nội bộ giữa các cửa hàng như thế này chính là điều tối kỵ.
“Cho nên, các người muốn lấy được sự đồng ý ngầm của tôi?”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu để cho chú Lý không trách tội bọn tôi, chuyện còn lại thì cứ giao cho mấy người bọn tôi đi.”
Trần Lạc Thần không có nói chuyện, mà là bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Mà trong nháy mắt Bạch Tiểu Phi đã hiểu, nháy nháy mắt với một tên đàn em.
Tên đàn em đó lấy điện thoại di động qua: “Được rồi, đợi lát nữa mọi người sẽ nhìn thấy thôi…”
Nói xong lặng lẽ chạy ra phía sau cánh gà.
Trước kia Trần Lạc Thần không có tiền, anh đã nhận sự khinh bỉ và khi dễ, hiện tại có tiền rồi, tại sao còn phải chấp nhận người khác bắt nạt?
Cho nên có người giống như Trang Đông Thành thế này, trong lòng của Trần Lạc Thần rất nguyện ý.
Hơn nữa làm cả mẹ kế, hành động này con mẹ nó thật khiến người khác khinh bỉ.
Lại nói buổi lễ vẫn còn đang tiến hành.
Đã đến nghi thức cắt băng khánh thành.
Mà Trang Đông Thành là ông chủ trẻ tuổi của nhà hàng Minh Hoàng, đương nhiên sẽ lên sân khấu.
“Thư Kỳ, em đi lên cùng với anh đi.”
Trang Đông Thành nhẹ nhàng nắm tay Triệu Thư Kỳ.
Khiến cho rất nhiều người ở hội trường ghen tị chết đi được.
Đặc biệt là Dương Ngọc, nghĩ thầm tại sao số phận của mình lại không tốt như vậy. Đầu tiên là tìm một tên nghèo nàn giống như Trần Lạc Thần, sau đó lại là một cậu ấm bình thường giống như là Lục Phàm.
Nếu như có thể tìm được người bạn trai có thực lực giống như Trang Đông Thành như thế này thì thật tốt.
Đương nhiên Triệu Thư Kỳ sẽ không từ chối.
Được Trang Đông Thành nắm lấy tay kéo đi, hai người bọn họ cùng nhau đi tới phía trước sân khấu.
Lúc đi ngang qua bàn của đám người Trần Lạc Thần.
Ánh mắt của Triệu Thư Kỳ không khỏi liếc nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Ý là đang nói cho anh biết, có nhìn thấy được không, cho dù là anh ở bất kỳ đâu đi nữa thì đây cũng là sự chênh lệch.
Mà Trang Đông Thành cũng dương dương tự đắc nhìn Trần Lạc Thần, dưới ánh mắt của công chúng, anh ta có loại cảm giác dẫm đạp Trần Lạc Thần dưới chân mình.
Chỉ vì Trang Đông Thành anh ta từ nhỏ đến lớn, lần duy nhất mà lòng tự trọng bị xúc phạm lại là đến từ một tên nghèo nàn như Trần Lạc Thần!
“Cuộc sống sau này còn dài lắm, tôi sẽ giẫm đạp cậu dưới chân, sẽ không để cho cậu nghèo đơn giản như vậy đâu.”
Trang Đông Thành nghĩ thầm trong lòng.
Trần Lạc Thần ngồi đây uống rượu, ở phía bên kia đàn em của Bạch Tiểu Phi đã trở về rồi, gật đầu với Trần Lạc Thần ra hiệu đã làm xong mọi chuyện, bây giờ thì đợi đến lúc xem kịch vui thôi.
Trần Lạc Thần liền nhìn về phía Trang Đông Thành hăng hái ở trên sân khấu.
Cả bố mẹ và mẹ kế của anh ta đều đang ở đây, quả nhiên nhìn thấy được lúc mà Trang Đông Thành nắm tay của Triệu Thư Kỳ, trên mặt mẹ kế của anh ta xuất hiện một vẻ mặt rất không bình thường.
“Xin chào các vị, tôi muốn giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là bạn gái của tôi, Triệu Thư Kỳ.”
Lúc này tất cả đám người ở dưới sân khấu đều nhìn về phía Triệu Thư Kỳ được anh ta nắm tay.
Liền giới thiệu với đám người.
Gương mặt của Triệu Thư Kỳ rất xinh đẹp, ngay cả Trần Lạc Thần không hợp tính với cô ta cũng thừa nhận trong đáy lòng, đương nhiên Trang Đông Thành cũng có cảm giác có chút mặt mũi.
“Thư Kỳ, chào hỏi mọi người đi.”
Trang Đông Thành nói khẽ.
Triệu Thư Kỳ có chút khẩn trương, nói: “Xin chào mọi người, tôi là Triệu Thư Kỳ.”
“Người đẹp, cô quen biết với cậu Trang như thế nào vậy, hoặc là nói, cái nhìn nào đã trở thành cuộc gặp gỡ bất ngờ cả đời của hai người?”
“Đúng vậy đó, mau nói đi, để cho bọn tôi học tập kinh nghiệm của cậu Trang đi.”
Ở phía dưới sân khấu có rất nhiều phú nhị đại thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba, bọn họ biết rõ rằng không thể làm quen được với dạng tỷ phú giống như Bạch Tiểu Phi, chỉ có thể quỳ liếm Trang Đông Thành thôi.
Triệu Thư Kỳ vén tóc dịu dàng nói: “Tôi với Trang Đông Thành đã sớm quen biết với nhau, ba của tôi và chú Trang là chiến hữu của nhau. Về phần tôi với Trang Đông Thành xác nhận quan hệ yêu đương với nhau, là bởi vì sau khi Trang Đông Thành về nước, từng vì tôi mà làm một chuyện khiến cho tôi rất cảm động.”
“Wow