“Người này có bệnh sao? Cả con phố thương nghiệp Kim Lăng đều là của cậu ta sao? Sao cậu ta không lên trời luôn đi?”
Mấy cố gái nhìn Trần Lạc Thần như đang nhìn kẻ ngốc.
Mà Đỗ Khang bị lời nói của Trần Lạc Thần trọc cười đến mức cười nghiêng ngả, ôm bụng cười, câu nói này rất hợp với anh ta
Con phố thương nghiệp Kim Lăng, đây là nơi nào? Cái đồ này lại nói là của nhà anh ta.
Trần Lạc Thần đau khổ nở một nụ cười.
Mà lúc này, điện thoại trên tay anh đúng lúc vang lên.
Liếc qua, là điện thoại của Lý Chấn Quốc.
“Cậu Trần , cậu có đến không?”
“Đến rồi anh Chấn Quốc, bây giờ đang ở đại sảnh của Sơn Trang!” Trần Lạc Thần nói.
“A! Được rồi, chúng tôi lập tức qua nghênh đón! Còn có bộ trưởng Hoàng và bộ trưởng Tống của Bộ Giáo Dục, vừa nghe thấy cậu muốn đầu tư vào mấy công trình công ích, còn có hàng loạt công trình thương mại, đã muốn mặt cậu từ lâu rồi!”
“Ừ….được rồi!”
Trần Lạc Thần không ngờ mấy vị bộ trưởng kia lại đến nhanh như vậy.
Vừa nói Trần Lạc Thần vừa cúp điện thoại.
Mà đám người cậu Khang đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần.
“Tên cặn bã này giả vờ cũng giống đó, mẹ nó, còn luôn miệng gọi anh Chấn Quốc, người nào không biết còn thật sự cho rằng cậu ta có quan hệ với tổng giám đốc Lý ấy chứ!”
Mấy nữ sinh khinh thường nói.
“Trần Lạc Thần, không ngờ bây giờ anh lại biến thành như thế này, nói thật, anh biến thành như thế này tôi vẫn rất vui, sau khi rời khỏi Dương Ngọc tôi, anh nhìn xem anh có đức hạnh như thế nào! Haha!”
Dương Ngọc lại có một cảm giác vui sướng khác.
Cô ta thích nhìn thấy Trần Lạc Thần mất hết thể diện, bị người chế nhạo.
Thậm chí, Trần Lạc Thần càng không thể chịu được, trong lòng Dương Ngọc lại có một cảm giác phấn khích.
Như vậy, nói rõ ánh mắt của mình không tồi, lựa chọn rời khỏi Trần Lạc Thần là đúng.
Mà Trần Lạc Thần sau khi bị tôi vứt bỏ, ngày càng trở nên tồi tệ mới đúng!
Dương Ngọc đang định gọi một vài nhân viên bảo vệ qua để ném Trần Lạc Thần ra ngoài, cô ta còn chuẩn bị xong xuôi để quay video.
Một nữ sinh bên cạnh cô ta đột nhiên hét lên:
“Ngọc Ngọc, cậu Khang, hai người mau nhìn đi, sao bên phía Sơn Trang lại có nhiều chạy qua vậy? Người dẫn đầu, hình như là tổng giám đốc Lý?”
“Đúng vậy, không chỉ có tổng giám đốc Lý, còn có bộ trưởng Hoàng, bộ trưởng Tống, đều là những nhân vật có máu mặt ở Kim Lăng, bọn họ vội vàng chạy đến trước đại sảnh làm gì? Chết rồi, người cuối cùng không phải là ba tớ sao? Sao ông ấy lại đến đây?”
Vẻ mặt Lý Khang đột nhiên tái nhợt.
Nhà anh ta làm buôn bán.
Thời gian đầu, được thành lập dựa vào sự đầu tư của tập đoàn Kim Lăng thương nghiệp, bây giờ đã trở thành một trong những người giàu có tiếng ở phố Kim Lăng.
Địa vị đương nhiên là cao quý.
Mặc dù, ông già vô cùng cung kính với Lý Chấn Quốc, nhưng cũng không cần phải cung kính đến mức đến những nơi như thế này, còn chạy bước nhỏ nữa chứ.
Hơn nữa, người đang chạy đầu tiên chính là đại lão ở con phố thương nghiệp Lý Chấn Quốc.
“Tình hình gì đây?”
Lý Khang bị dọa sợ.
Mà Dương Ngọc nhìn bọn họ chạy đến trước đại sảnh, cũng sững sờ.
Ngay cả một số nữ sinh trong đó, cũng nghi ngờ vội vàng lùi sang một bên.
Chỉ có Trần Lạc Thần vẫn bình tĩnh đứng ở giữa hành lang rộng lớn.
“Trần Lạc Thần, anh đang cố ý kiếm chuyện đúng không, tổng giám đốc Lý đến, anh còn không mau đi đi! Tình hình này nhất định là có nhân vật lớn, anh mau cút đi!”
Dương Ngọc vội vàng, luống cuống hét lên.
Nhưng Trần Lạc Thần vẫn không hề nhúc nhích.
Hơn nữa di chuyển cũng không kịp, Lý Chấn Quân dẫn theo một nhóm người đã xuất hiện ở đại sảnh.
“Tổng giám đốc Lý, xin chào….”
Dương Ngọc và những nữ sinh khác khuôn mặt tối sầm lại, vội vàng cúi xuống, chắc chắn sẽ bị mắng.
Nhưng sau đó lại bị Lý Chấn Quốc và những người khác trực tiếp bỏ qua.
Lý Chấn Quốc đi thẳng đến trước mặt Trần Lạc Thần, cung kính mỉm cười nói:
“Cậu Trần, khiến cậu đợi lâu rồi, tôi đến để giới thiệu cho cậu….”
Một câu cậu Trần.
Bầu không khí ở hiện trường lập tức đông cứng lại.
Đặc biệt là vẻ mặt của Dương Ngọc, sắp trở nên cứng đờ rồi.
“Tổng giám đốc Trần! Ngài ngài ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?”
Dương Ngọc giống như bị sét đánh, bị đột kích mười nghìn điểm
Một người tiếng tăm lừng lầy như Lý Chấn Quốc còn cung kính với Trần Lạc Thần như vậy.
Chả lẽ những lời mà Trần Lạc Thần vừa nói là sự thật, anh ta thật sự là một phú nhị đại ẩn thân?
Trời ơi!
Những nữ sinh khác, lúc này miệng cũng mở to đến mức có thể nuốt được cả một quả trừng gà.
Chưa kể đến Lý Khang đang đứng ở một chỗ nuốt nước miếng.
“Không sai, cậu ấy chính là ông chủ phía sau con phố thương mại Kim Lăng, Trần Lạc Thần cậu Trần, hả? Mấy người còn không mau lui xuống, ai cho phép mấy người lên tiếng? Trịnh Duyệt đâu?”
Lý Chấn Quốc nhìn thấy nhân viên của mình không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Lập tức hét lên gọi Trịnh Duyệt ở phía sau.
Những người này, dù sao cũng là Trịnh Duyệt tuyển vào.
Mấy nhân viên giàu kinh nghiệm như Trịnh Duyệt vừa mới giải quyết công việc mà Lý Chấn Quốc giao cho.
Vì vậy mới vội vàng qua đây.
Sau khi nghe thấy vậy, Trịnh Duyệt lạnh mặt, trực tiếp cho Dương Duyệt một cái tát.
“Đứng về phía sau cho tôi!”
Làm việc ở Sơn Trang, mặc dù rất vinh quang, nhưng nhất định phải hiểu quy tắc!
Mà Dương Ngọc đã bị choáng váng vì cái tát này.
Là thật!
Cho đến khi cô ta cảm thấy cái tát này thật