"Đưa kiếm cho ta, theo ta đi gặp phụ thân."
Hà Ngọc đã thay y phục, ăn mặc chỉnh tề, trên đầu đội phát quan bằng ngọc, là một công tử tuấn tú.
Xét về ngoại hình, Hà Ngọc được xếp vào danh sách đệ nhất mỹ nam trong ba công tử nhỏ tuổi ở kinh thành, văn có Hứa Tu Trúc, võ có Chu Hạo Nhiên, chỉ dựa vào dung mạo đã hơn hai người kia.
Nếu so với những thứ khác hắn cũng không kém cạnh hơn, từ góc độ của hai đối thủ, hắn chưa từng dùng võ để thắng, luôn dùng cách tà đạo lệch môn, kỳ thực chính là giấu dốt mà thôi.
Cây tốt trong rừng, gió tất phá, ở kinh thành mà không giấu sự kiêu ngạo và sát khí của bản thân, dù bản thân có bối cảnh thâm hậu, phụ thân làm chỗ dựa, nhà ngoại tổ phụ vững chắc, cũng không sống nổi qua tuổi nhược quán*.
(*) Nhược quán: tuổi trưởng thành của con trai khi tới 20 tuổi.
Nhưng vì ngại mấy đức tính " tốt" của phụ thân, hắn đành bất lực khoe khoang.
Thừa tướng thường nói Hà Ngọc giống hắn ta, thật ra Hà Ngọc có tầm nhìn xa của phụ thân mình và sự khôn ngoan, nhân hậu của mẫu thân.
Thật đáng tiếc khi hắn sinh ra trong phủ Thừa tướng, hắn chỉ có thể giống họ, dung mạo chỉ là kèm theo.
Không thể trách hắn lớn lên như vậy, mà trách phụ thân khi còn trẻ quá tuấn tú, mẫu thân khi ấy quá xinh đẹp.
Đường nét của Hà Ngọc nghiêng về phía phụ thân mình, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt phượng rất câu nhân, năm đó mẫu thân chính là bị khuôn mặt này làm thần hồn điên đảo, chết sống củng phải gả cho phụ thân, không được liền lấy cái chết ép buộc.
Việc này khiến ngoại tổ phụ rất tức giận, cũng là ngoại tổ mẫu ra tay giảng hòa việc này mới đi vào quên lãng.
"Thiếu gia, từ từ đã."
Nguyên Bảo rút kiếm, vào phòng lấy bao kiếm, đeo vào lưng, kiếm có dây buộc, có thể mang sau lưng hoặc cầm tay.
Hắn vội vàng đuổi theo, thình lình Hà Ngọc dừng cước bộ, liền đụng vào lưng y.
"Ai nha." Nguyên Bảo xoa xoa cái mũi đau nhứt.
Thiếu gia từ nhỏ tập võ, ngồi vững như chuông, đứng thẳng như tùng, bị hắn đập mạnh vào lưng cũng không chút phản ứng.
"Nguyên Bảo" Hà Ngọc quay đầu nhìn hắn, " Ngươi xem ta lớn lên có giống nữ tử không?"
Hắn lớn lên đẹp vô cùng, môi hồng răng trắng, mắt nhiễm ý cười, là một thiếu niên tuấn mỹ.
Nguyên Bảo ngẩn ngơ, " Thiếu gia, có phải có người không có mắt đem Thiếu gia nhận lầm làm nữ tử? Ai nha, không được, ta cười chết mất thôi."
Hà Ngọc sắc mặt như thường, bàn tay trắng nõn như ngọc chỉ, ra lệnh, "Đi, chạy mười vòng quanh Phủ thừa tướng, khi nào chạy xong thì trở về?"
"Hả?" Nguyên Bảo sửng sốt, sau đó trầm mặc hỏi: "Có phải vì ta mới vừa cười đúng không?"
Đâu chỉ vì ngươi cười, mà còn vì ngươi không có mắt nhìn.
Hà Ngọc bỏ lại hắn tiếp tục đi, đi ngang qua một hồ nước thì ngừng lại.
Hắn đứng bên hồ, tỉ mỉ quan sát.
Từ nhỏ được giáo dưỡng tốt, làm hắn chẳng có bộ dáng nào giống nữ nhi, diện mạo có mấy phần giống phụ thân, càng nhìn không ra.
Nếu nói tính cách, cũng y phụ thân, lại càng giống nam nhân.
Nói về thói quen, mỗi cử động lời nói đều là phong thái mỗi người thêm từ nhỏ luyện võ thì lấy đâu ra một chút tính hiền thục ôn nhu của nữ nhân?
Công việc quản gia là của nữ nhân thêm việc thêu thùa mai vá, hắn lại dốt đặc cán mai.
Cũng khó trách Nguyên Bảo lại nhìn không ra,
Mỗi ngày Thiếu gia là người gây sức ép làm khó hắn lại là nữ tử.
Hà Ngọc chính mình đều không nghĩ sẽ chấp nhận.
Hắn lắc đầu, nhiễu loạn hồ nước rồi đi, phụ thân ở Đồng Đức viện, cách nơi này không xa, Hà Ngọc rất nhanh đi tới còn chưa tiến vào đã nghe phụ thân kêu quản gia đến gọi mình.
"Phụ thân, tìm con có việc gì?" Hà Ngọc bước hai bước tiến vào, chấp tay thi lễ.
"Thân thể của ngươi tốt rồi sao?" Thừa tướng đầy mặt u sầu cuối cùng giãn ra " Là tỷ tỷ của ngươi."
Hắn đem bức thư đưa cho Hà Ngọc, "Ngươi tự mình xem."
Hà Ngọc tiếp nhận đọc lướt hai lần, sau đó nhìn vào ba dòng quan trọng.
Bức thư cho biết tỷ tỷ Hà Dung hoài thai tám tháng cái thai đã chết trong bụng, hoài nghi bị người hạ độc, ở trong cung tứ cố vô thân, hy vọng phụ thân có thể giúp đỡ một tay.
Việc trong cung, mệnh quan Nhất phẩm triều đình có thể nào nhúng tay? Nếu không phải như thế tỷ tỷ hắn thế nào ở trong cung bị người ta khi dễ.
Phụ thân đấu nhau ở triều đình, Hà Ngọc đấu nhau trong học viện, Hà Dung lại chiến đấu ở hậu cung.
Đối thủ đều là Thái úy và Ngự sử.
"Đáng tiếc, Hà Dung đứa nhỏ ấy không thừa hưởng nửa phần di truyền từ ta, lại không thể đánh thắng được người khác."
Ở triều đình Thừa tướng luôn thắng, hắn trong thư viện cũng không kém, chỉ có tỷ tỷ là bại trận.
"Phụ thân, cho con đi đi." Hà Ngọc đề cử chính mình, " Hậu cung người không tiện nhúng tay, ta còn nhỏ lại là đệ đệ đến thăm tỷ tỷ mình thì có gì không tiện.
Thừa tướng chỉ chờ những lời này, "Tốt, con làm việc ta rất yên tâm."
Hà Ngọc đem thư nhét vào ống tay áo, " Nếu không còn việc gì con đi trước."
Xảy ra chuyện này hắn muốn vào cung thăm dò một số việc, nhân tiện kiểm tra Cố Yến Sinh, nếu tốt thì nội ứng, không thì tìm nhà khác.
Thừa tướng gật đầu, trong mắt mang theo ý cười càng nhìn Hà Ngọc càng vừa lòng.
Nó chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất.
Người xuất chúng như vậy thực ra lại là nữ tử.
Hà Ngọc xoay người quay lại bước nhanh ra cửa, "Phụ thân, con lần này bị bệnh khá lâu, trừ bỏ phong hàn, ngự y có nói đến nguyên nhân nào khác không?"
Hắn nhắc nhở: "Trên người phải hay không có khuyết điểm? Bằng không chỉ phong hàn, sao lại lăn lộn đến bảy ngày?"
Đã nói đến mức này, hy vọng phụ thân sẽ chủ động nói ra bí mật ẩn giấu trong ông.
Văn tự ở trên người có phải là thật?
Không nói hắn biết thân thể thật sự chỉ là không muốn hắn tổn thương Hà Hiểu?
Trong lòng phụ thân hắn tính là gì?
Có xem hắn là nữ nhi không? Hay chỉ là một cái công cụ?
Nếu không còn giá trị lợi dụng, vậy có thương yêu hắn như ngày xưa