Nghị sự đường của ma giáo mặc dù đều phải đặt trong sơn động mịt mù tăm tối, nhưng nơi ta sống hàng ngày lại là sân tương đối tinh xảo. Lầu gác trong sân giao nhau thưa dày, kèo nhà chạm trổ, tùng xanh đá lạ, còn có một bãi đất trống lớn để người dùng luyện công. Mặc dù ta chưa có đệ tử đích truyền, nhưng bình thường cũng sẽ chỉ điểm một chút võ công chúng đường chủ và đệ tử cấp thấp.
Có điều hôm nay ta nổi giận trên cuộc họp, sau khi trở lại sân thì không ai dám tới tìm ta nữa. Vừa vặn thừa dịp cơ hội này, ta cũng phải luyện võ công cho tốt. Ma giáo tương lai tán loạn, nguyên nhân hàng đầu đương nhiên là tác giả đặt ta thành một kiểu người bi tình như vậy, nhưng cũng có vài phần là bởi vì võ công của ta không thể áp đảo mọi người.
Phải biết trong thế giới đam mỹ võ hiệp này, đầu mối chính mặc dù là đam mỹ, bối cảnh nhưng là võ hiệp đứng đắn.
Tổng cộng nguyên văn có mấy nhân chính nhân vật phụ như thế, võ công của công chính quy đương nhiên là có cộng thêm ngón tay vàng, công hai lại kiêm BOSS phản diện, trừ công chính quy không có địch thủ nào nữa. Còn công ba… Công ba này là ai ấy nhỉ? Trong thiết lập quả thật có công ba, nhưng vừa không có tên cũng không có miêu tả bề ngoài, về sau ta xem đi xem lại 32 chương trước năm sáu lần, cũng không nhìn ra nhân vật phụ nào có manh mối là công ba… Chẳng lẽ đất diễn của y đều ở phía sau, lên sàn còn muộn hơn ta?
Không đề cập tới công ba, sau này còn có một công năm đấy.
Công năm còn là một minh chủ võ lâm. Ai không biết, võ công của minh chủ võ lâm bình thường đều cao hơn giáo chủ ma giáo một chút? Dù cho thấp cũng thấp không bao nhiêu. Vả lại minh chủ võ lâm yêu làm nhất chính là làm ngược lại với ma giáo chúng ta, không biết có bao nhiêu giáo chủ ma giáo đều chết dưới quỷ kế của minh chủ võ lâm.
Trên đời này còn có nhiều người võ công trên ta như vậy, ta cho dù không quấy nhiễu tiểu thụ, muốn dẫn dắt ma giáo độc chiếm giang hồ cũng là không dễ.
Ôi, trước luyện võ đi! Ta dặn bảo các đệ tử quan sát kỹ tuyến đường xuống núi, không cho bất luận kẻ nào ra vào ma giáo, sau đó liền bế quan khổ tu ma môn đại pháp. Lần bế quan này liền bế nửa tháng, vừa vặn bỏ lỡ đoạn tình tiết ma giáo chúng ta phái người bắt cướp tiểu thụ. Bỏ lỡ lần này, ma giáo chúng ta sẽ có thể đỡ kết hai cường địch, cũng đỡ tổn thất mấy đệ tử tâm phúc.
Sau khi xuất quan lúc lại nghị sự với đệ tử toàn giáo, nhìn những đệ tử lẽ ra đã chết trong đoạn tình tiết này vẫn còn khom người đứng trang nghiêm trước mặt ta, nghe chỉ thị để ma giáo phát triển của ta, tâm tình của ta vô cùng tốt. Vì thế sau khi lần nghị sự này kết thúc, ta không phẩy tay áo bỏ đi nữa, mà dặn bảo người sắp đặt tiệc rượu, khao thưởng công lao đường chủ trói buộc được đám đệ tử.
Trên núi cũng không có món ngon hiếm lạ gì của Trung Nguyên, chẳng qua là một chút rượu mạnh cùng với thịt nướng đặc sản Tây Vực. Ma giáo chúng ta theo quy củ Tây Vực dùng chế độ ăn phần riêng, ta tự xếp một bàn tại thủ tọa, người còn lại theo thứ tự ngồi thành hàng phía dưới. Ma giáo mặc dù có tiền, tổng đàn tuy rằng ngay tại Tây Vực, nhưng trong giáo ta ngay cả một Hồ cơ cũng không có! Tới rót rượu toàn bộ đều là nam đệ tử mặc áo đen, người nào người nấy dáng người không thú vị, mặt mũi đáng ghét.
Đợi sau khi bản giáo xưng bá thiên hạ, ta nhất định phải hưởng thụ thật tốt một lần cuộc sống ngu ngốc ao rượu rừng thịt, lại xây một cái hậu cung rộng lớn, nuôi mấy trăm mấy ngàn người đẹp. Khi đó lại có loại tiệc rượu này, nhất định phải sai vũ cơ hiến vũ, ca kĩ hát ca, rót rượu ít nhất cũng phải loại mỹ nhân như đầu bảng Lục Yêu của Du Lâm trấn dưới núi!
Ta vừa uống vừa nghĩ đến tam cung lục viện trong tương lai, chỉ chốc lát sau đã có chút lâng lâng, đệ tử hầu rượu qua qua qua lại trước mắt cũng dần dần thuận mắt hơn, chẳng qua là mặt mày hơi có chút không rõ, nhìn thế nào cũng không thấy rõ tướng mạo. Ta buông chén rượu, ngoắc ngón tay với hắn: “Ngươi là đệ tử đường nào? Qua đây, để bổn tọa nhìn cho rõ.”
Tên đệ tử kia cúi đầu đi về phía ta, nhịp bước không nhanh không chậm, mỗi bước đều có độ dài bằng nhau. Nhưng ta lại cảm thấy hắn càng đi càng chậm, chờ khi hắn đến trước mặt ta, không chỉ mặt mũi hắn, ngay cả toàn bộ cơ thể hắn trong mắt ta cũng mơ hồ. Ta là uống say sao?
Không, không phải say, là có người bỏ thuốc trong rượu của ta! Trong lòng ta cả kinh, cố nâng chân khí, lại cảm thấy chỗ khí hải đan điền có một đợt đau đớn như đao cắt, trước mắt tối sầm, ngay cả một chút bóng dáng mơ hồ cuối cùng cũng nhìn không thấy.
Khi tỉnh lại đã không biết là lúc nào, nhưng xung quanh hương thơm ấm áp, thanh tĩnh an bình, tuyệt không giống như sơn động ướt lạnh khói lửa lượn lờ kia của ma giáo chúng ta. Ta cẩn thận thu hơi thở lại, nhắm mắt ngưng thần, vẫn làm bộ như hôn mê bất tỉnh, chỉ bằng cảm nhận ánh sáng và xúc cảm dưới thân xác định giờ vẫn là ban ngày, mà ta hiện tại đang nằm trên một cái giường không xem như thoải mái, còn đắp một cái chăn bông không biết đã bao lâu không phơi nắng.
Trong phòng im lìm không tiếng động, hẳn là không có ai. Ta lại nhắm mắt giả bộ một lát, cuối cùng không nén được hiếu kỳ đối với tình cảnh của mình, mở mắt ra. Quả nhiên giống như suy đoán của ta lúc trước, ta đang nằm trong một gian nhà tranh nhỏ bốn bề lọt gió, dưới thân nằm chính là một tấm ván giường gỗ nứt, trong phòng cũng không có ai trông coi.
Đương nhiên là không cần trông coi, bởi vì nội lực của ta đã bị phong bế, mỗi lần vận công trong bụng liền đau đớn không chịu nổi, suýt nữa là lại bất tỉnh. Ta nhịn đợt đau này, vịn mép giường từ từ ngồi dậy. Vừa ngồi vững người, cánh cửa đột nhiên “két—” một tiếng, ánh mặt trời liền theo khe cửa tiến vào. Vào gian phòng này cùng ánh mặt trời đầy đất ấy, còn có một thiếu niên mặc áo xanh nhàn nhạt.
Thiếu niên kia trên mặt mang theo nụ cười không lo không nghĩ đạp ánh sáng mà vào, hai mắt cong cong, nước da trắng như tuyết nõn nà, quanh người bị ánh sáng mặt trời phác họa một quầng sáng màu vàng. Trong tay hắn nâng một bát nước thuốc, bước đi nhẹ nhàng về phía ta, đồng thời mở miệng kêu ta một tiếng: “Ngươi tỉnh rồi?”
Người này, người này chính là thụ chính quy, con đẻ duy nhất của tác giả — Ngọc Lam Yên!
Chỉ nhìn một cái, trái tim ta đã không do chính ta khống chế, nảy lên kịch liệt, đập bên tai ta từng tiếng như trống nặng đánh, mà đôi mắt này chỉ biết tham lam nhìn dung nhan thanh tú đẹp đẽ từng bước tới gần của người nọ, cùng với quầng sáng nhân vật chính vô hình trung tỏa ra, nhưng lại lóa mắt như thế.
Tinh thần bị cướp mất, trái tim bị lay động.
Trong miệng ta
đắng ngắt, hốc mắt hơi nóng lên. Ta hiểu, đây là quán tính tình tiết không cách nào chống cự.
Cho dù ta lúc trước từng nghĩ bao nhiêu lần tuyệt đối không thể yêu tiểu thụ này, nhất định phải tách quan hệ khỏi đám nhân vật chính, nhưng thực sự vừa thấy mặt, sự việc cũng không do ta làm chủ nữa, từ thời khắc Ngọc Lam Yên bước vào, ta liền dường như sa vào một thế giới khép kín, trước mắt chỉ có một người này, xung quanh tất cả đều không thể lại lọt vào tai mắt ta.
Ta cố hết sức của ta giãy giụa, ý đồ chống cự mở màn của vận mệnh đáng buồn này, cũng cố ý nhắm mắt không nhìn hắn, dùng âm thanh ác nghiệt nhất cự tuyệt hắn tới gần: “Lập tức thả bản tọa!”
Sau khi nhắm mắt, ta trái lại càng nhạy bén cảm thấy bước chân của hắn dịch lại gần. Hắn cầm bát thuốc đặt tại chỗ không xa bên tay ta, ngón tay còn mang theo độ ấm của thuốc xoa gáy ta — không đúng, hắn đây là muốn làm gì!
…
Vừa rồi, là mơ sao?
Ta thậm chí không kịp trước tiên dò xét rõ xung quanh có người hay không, bỗng nhiên mở mắt ra ngồi dậy, vươn tay sờ về phía huyệt phong phủ sau đầu. Chỗ đó vẫn còn lưu lại cảm giác hơi đau trướng, xác nhận với ta việc trải qua lúc nãy không phải một giấc mộng.
Ta đang sờ gáy suy nghĩ vấn đề trong đó, cửa lại lần nữa bị người đẩy ra, cảnh tượng vừa rồi không sai một phân tái diễn trước mặt ta, Ngọc Lam Yên vẫn mang theo ý cười ấm mềm, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì hỏi ta: “Ngươi tỉnh rồi?”
Trong lòng ta tuy còn có cảm giác hoảng hốt, có kinh nghiệm ban nãy, cũng không dám lại coi hắn chỉ là một tiểu thụ vô hại. Ta cảnh giác lườm hắn, chờ hắn lộ ra thủ đoạn, không ngờ hắn tựa như không thấy được thái độ của ta, vẫn cười đến mức tươi đẹp động lòng người, cầm bát thuốc đưa về phía ta.
Ta phất tay lật úp bát thuốc, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lời vừa nói ra, ta liền thấy sắc mặt Ngọc Lam Yên thay đổi đột ngột, tay phải khẽ khua, một ánh sáng bạc xẹt qua từ giữa ngón tay hắn.
Sau gáy ta tê rần, ta lại lần nữa lọt vào trong bóng tối.
Tình hình như thế lặp đi lặp lại mấy lần, ta gần như đã phân không ra đâu là ảo hay thật. Nhưng chỉ là gần như, ta vẫn còn nhạy bén nhận ra khác biệt rất nhỏ mỗi lần Ngọc Lam Yên xuất hiện —
Tay hắn, đang dần dần phát run, khi đâm kim huyệt ngủ của ta cũng không phải không có dấu vết chút nào như lúc trước, mà làm ta có thể cảm thấy đau nhói; nụ cười của hắn cũng có chút cứng ngắc, trong con ngươi bộc lộ không chỉ phong tình ngây ngất, càng có một chút lửa giận không che giấu được… Quan trọng hơn là, ta lần đầu tỉnh lại là sắc trời vô cùng sáng sủa, đến về sau, lại có thể trông thấy mặt trời ngả về phía tây treo trên gờ cửa sổ.
Khi cửa sổ lộ ra ánh sáng màu đỏ kim, hắn cuối cùng mất hứng trò chơi lặp đi lặp lại nhiều lần này, vào cửa liền bỏ thuốc lên bàn, dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của ta, đưa tay nắm lấy vạt áo của ta.
“Ngươi đã xong chưa?! Chỉ một câu lời thoại này đã tốn một buổi chiều, ngươi không thể nói đúng một lần à? Chuyên nghiệp chút có được hay không?”
Lời, lời thoại?
Bị người bắt đi từ tổng đàn ma giáo, còn chịu nhiều lần châm như vậy, đích thực là khiến ta thần trí mơ hồ rồi.
Ta lại có thể quên, Ngọc Lam Yên đối với ta căn bản không thể có bất cứ cảm tình nào, hắn chịu xuất hiện trước mặt ta, tất nhiên là vì đi theo tình tiết. Chuyện ma giáo chúng ta phái đệ tử cướp bóc hắn tại Du Lâm trấn cũng không xảy ra, ta cũng không làm bộ như người thường chủ động tiếp cận hắn, giả ngất trước nhà tranh chữa bệnh của hắn. Xem ra hắn là nhịn không nổi, lại phái người đưa ta qua đây, chính là vì dựa theo tình tiết gốc, một mình trải qua mười mấy ngày nay với ta, khiến ta yêu hắn.
Thật ra cần gì phải lãng phí thời gian, chỉ bằng cái nhìn khi mới gặp đó, đã đủ khiến ta cả đời này không thể quên được hắn rồi.
Nhưng mà, ta lại há có thể vì chút tư lợi này, đưa ma giáo đến con đường muôn đời muôn kiếp không trở lại được?
Ta rũ mắt xuống, tránh tầm mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu và bất mãn của hắn. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không cần uống thuốc gì. Ta thấy các hạ cũng không phải hạng cường đạo, chỉ cần ngươi thả ta rời đi, chuyện lúc trước chúng ta cho qua từ đây, thế nào?”
Nụ cười trên mặt hắn sớm biến mất không còn, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc nhọn như sao lạnh: “Ngươi không biết ta đang nói cái gì? Vậy ngươi biết ta là ai không?”
“Bản tọa thân là giáo chủ ma giáo, há là con chuột nhắt vô danh nào cũng phải biết?” Ta cắn chặt răng, đè một tia đau đớn xuyên tim xuống đáy lòng, ngoài mặt giả bộ vô tình, dùng ngôn ngữ cay nghiệt nhất tổn thương hắn, cũng tổn thương chính mình.
Ngọc Lam Yên bắt đầu tức giận hầm hầm, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, mang theo vài phần dò xét hỏi: “Ta tên là Ngọc Lam Yên, Bách Lý giáo chủ, ngươi quả thật không biết ta là người nào?”
Sao có thể không biết, ngươi là nhân vật chính của áng văn này, mà ta chính là một trong số bia đỡ đạn khổ sở yêu ngươi…
Trong lòng ta cay đắng nghĩ như vậy, vẻ mặt lại chưa từng dao động chút nào, dửng dưng chống lại ánh mắt dò xét của hắn. Đối diện rất lâu, hắn rốt cuộc dời mắt đi, cắn môi dưới mọng nước, giữa trán lộ ra một tia buồn rầu khiến người ta đau lòng. Ta suýt nhịn không được muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn nơi lông mày ấy, rồi lại miễn cưỡng tự kiềm chế, đè nắm tay đang siết chặt lên trên vạt áo.
Ngọc Lam Yên lùi lại vài bước, vẻ mặt phức tạp khẽ tự nói: “Chẳng lẽ… không thể nào… Trong thiết lập rõ ràng… Gã không thể nào cũng…” Quay đầu lao ra khỏi phòng, cả cửa cũng không đóng.