Sau khi tiểu công uống xuân dược chỉ có một kết quả, chính là muốn cưỡng gian tiểu thụ, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi trước mắt ngồi chính là thụ chính quy Ngọc Lam Yên ta vừa gặp đã yêu cầu còn không được? Mồ hôi theo tóc ta nhỏ lên trên quần áo, chỉ chốc lát sau đã làm ướt cổ áo, phía dưới vừa căng vừa đau, dưới vạt áo dựng một cái túp lều nhỏ. Ngọc Lam Yên ngậm chiếc đũa tại đối diện, híp hai mắt, rất có thâm ý cách mặt bàn ra sức nhìn xuống, tay ngọc thong thả, lại bắt đầu nới lỏng cổ áo của chính mình.
Nếu ta chỉ là một người bình thường, nhất định sớm không kiềm chế dục vọng của mình nữa, trực tiếp nhào tới đền bù nguyện vọng lâu nay. Nhưng phía sau ta còn đứng toàn bộ ma giáo, ta không thể bởi vì xúc động nhất thời của mình, kéo ma giáo lên con đường diệt vong tác giả đã thiết lập!
Ta lập tức lật ngược bàn, tránh ghế dựa ghế băng hộp đựng thức ăn trên mặt đất, nhằm phía mảnh ván cửa vừa hẹp vừa nát, dường như nhẹ nhàng đụng một cái là có thể rơi xuống. Ngay khi ta sắp xông về phía giếng nước trong viện tưới lửa dục trong lòng, phía sau bỗng nhiên phất đến một luồng gió lạnh lẽo u ám hết sức quen thuộc.
Ngọc Lam Yên!
Hạ xuân dược cho ta còn chưa đủ, ta không theo phát triển tình tiết phi lễ hắn, lại muốn châm ta ngất làm lại sao? Không thể!
Làm như ta không biết hướng đi của tình tiết ư? Màn này ta căng lắm cũng chỉ có thể rơi vào cảnh cưỡng gian chưa thực hiện được, còn phải vì thế kết mối thù hận không chết không thôi với công hai thụ khống, công năm thích chõ mũi vào chuyện người khác, chôn vào tiết tử lật đổ ma giáo.
Ta mặc dù thật sự là cầm thú, một ma giáo lớn như thế, và tiểu thụ vĩnh viễn không thể nào giành được, bên nhẹ bên nặng ta cũng phải phân rõ!
Ta lập tức nghiêng người tránh châm này, một chưởng ầm mở cổng, chờ mong ảnh vệ đợi bên ngoài kia phát hiện tình hình bây giờ của chúng ta, từ trong tay công bia đỡ đạn lửa dục công tâm ta đây cứu chủ nhân của hắn ra. Ngọc Lam Yên nhất quyết không tha đuổi theo, từng bước ép sát, ngăn ta bên trong gian nhà tranh này, ảnh vệ bình thường chỉ cần ra cửa là có thể trông thấy kia lại không biết trốn đi đâu.
Không thể ngờ được một thụ xuyên việt lấy tỏ vẻ dễ thương bán thịt duy trì sự sống võ công lại có thể cao như thế. Ta cùng dây dưa với hắn không biết bao lâu, lại không thể bước ra khỏi cửa phòng một bước, ngược lại bị ép đến từng bước tới gần giường lớn chiếm cỡ phân nửa gian phòng nhỏ này.
Đáng hận! Nếu không phải ta trúng độc quá sâu, công lực chưa khôi phục, lại đang lọt trong tình trạng đòi mạng nhất của một nam nhân, dù tới ba người Ngọc Lam Yên cũng ngăn không được ta…
Thời gian càng lâu, đầu óc ta cũng càng không rõ ràng, huyết khí toàn thân dường như đều hướng về phía bên dưới, thân pháp cũng càng loạn, kết quả là chỉ có sức đỡ lại không còn khả năng đánh lại, chỉ có thể miễn cưỡng đứng trước giường không ngã. Trên mặt Ngọc Lam Yên cũng có chút sốt ruột, tay trái vươn đến chỗ cổ áo mình đẩy một cái, áo khoác xanh nhạt mở rộng, lộ ra áo chẽn trắng như tuyết và xương quai xanh tinh xảo lả lướt bên trong.
Hắn lại là muốn sắc dụ ta!
Ta nhất thời hít thở không thông, khó mà khống chế hai mắt của mình, ánh mắt như bị dính trên cổ tuyết trắng và da thịt ấy. Tâm thần nhất thời thất thủ, trên tay lập tức lộ ra sơ hở, trên chân tê rần, đã là trời đất quay cuồng, bị Ngọc Lam Yên đặt trên giường. Cú ngã này làm cho thần trí ta tỉnh táo hơn một chút, mắt thấy khởi đầu kiếp này xui xẻo gần ngay trước mắt, ta cũng không kịp thương tiếc người trước mắt, càng không kịp để ý nơi đòi mạng của bản thân kia, vận nội lực toàn thân, một chưởng vỗ về phía Ngọc Lam Yên.
Một chưởng này quả nhiên ép hắn mấy phần, có điều ta cũng không còn sức lực gì nữa, chỉ bày tư thế phòng thủ, thật ra toàn thân gần như đã xụi lơ, mồ hôi không ngừng chảy ra, dính đến toàn thân ướt đẫm, trước mắt cũng vì vướng giọt mồ hôi mà thấy không rõ thứ gì.
Ta mệt đến thở không ra hơi, Ngọc Lam Yên cũng không đỡ hơn chỗ nào. Hắn vốn cũng không sở trường dùng võ công, quần nhau với ta lâu như vậy, nội lực cũng có chút hụt hơi, chỉ bằng một chút sức lực chống không có ngã mà thôi. Mặc dù không ngã, hơi thở của hắn cũng hơi nặng nề, áo lót tán loạn, mảng lớn da thịt lộ bên ngoài, không biết là vì ngượng ngùng hay là nóng cũng có màu hồng nhạt, đôi mắt quyến rũ liếc ta một cái, sẵng giọng:
“Ngươi không thể nghe theo ý đồ sáng tác của tác giả một lần à? Công năm đã ở bên ngoài chờ lên sàn hai canh giờ rồi, người ta cũng không vô trách nhiệm sửa loạn tình tiết giống như ngươi!”
Khóe mắt ta thoáng nhìn về phía ngoài cửa, quả nhiên có một góc áo trắng như tuyết vung vẩy bên cạnh khung cửa, rung rất lợi hại, không biết là gió thổi hay là chủ nhân gấp đến độ vẫn nhảy lên. Có lẽ người này chính là công năm lên sàn còn muộn hơn ta — minh chủ võ lâm Tiển Băng Nhận. Hai người bọn họ đều ngóng trông ta nhanh chóng áp đảo Ngọc Lam Yên, để cho Tiển Băng Nhận đi ra anh hùng cứu mỹ nhân, giẫm lên giáo chủ ma giáo ta đây thượng vị.
Hừ, há có chuyện tốt như vậy? Ta còn chưa đần độn đến mức độ này!
Ta thu ánh mắt lại, trong lúc lơ đãng quét đến khuôn mặt Ngọc Lam Yên, lại là một trận đau lòng rung động. Nếu không phải tác giả trêu ngươi, một mỹ nhân tuyệt sắc áo the nửa tuột đứng trước mặt ta, cho dù không trúng xuân dược ta cũng sớm tà mị cười một tiếng, điên loan đảo phượng với hắn, sao có thể đau khổ cự tuyệt! Ta nghĩ đến có chút xuất thần, nhất thời nhưng lại không phát hiện hắn đã lấy lại sức nhào về phía ta.
Hai chúng ta đều là cao thủ trong chốn võ lâm đều biết, trên cái giường này lại đánh nhau giống như hai người đàn bà chanh chua phố chợ. Trong lúc đánh nhau, cơ thể không tránh được có chỗ tiếp xúc, tình trạng ta hiện nay, căn bản chịu không được hắn chạm vào, còn có thể khống chế bản thân không dung túng dục vọng cầm thú đã là công phu bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh luyện tốt lắm rồi, đâu còn có sức lực dư thừa đánh nhau với hắn?
Chưa được hai ba chiêu, ta đã bị hắn đè trên giường, nửa người dưới nóng như thiêu một cột chống trời trùng hợp cọ xát giữa hai chân hắn, cọ đến mức ta xém tinh quan thất thủ, dễ chịu đến không nén được, kêu rên một tiếng.
Một tiếng này không biết làm sao kích thích vị minh chủ võ lâm khổ sở chờ đợi trong viện cả buổi trưa kia, chỉ nghe bên trong phòng khẽ động tiếng gió, một bóng áo trắng liền xông thẳng đến trước giường, quát lớn: “Cuồng đồ to gan! Giữa ban ngày ban mặt, dám làm ra hành động vô sỉ bậc này!” Quát xong chưởng mang theo tiếng gió, chạy thẳng tới mặt ta —
“Phụt” một tiếng, một dòng máu tươi từ trong miệng
Ngọc Lam Yên phun ra, đầm đầm đìa đìa vẩy cả đầu cả mặt ta, lập tức một thân thể ấm mềm thơm ngào ngạt ngã xuống, đè đúng lên người ta. Mặc dù ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ta cũng đã không có chút hưng trí — lúc hắn ngã xuống xương nện vào thứ đang “lồi” lên của ta, đau mà trong lòng ta lạnh run, một câu cũng không nói ra được.
Vị minh chủ võ lâm kia lúc này cũng vẻ mặt mờ mịt giơ tay trên không trung, tỉ mỉ nhìn chằm chằm ta rất lâu. “Ta… không phải hẳn là vật lộn với Bách Lý Phong Cương một trận mới đánh gã đến mang thương chạy trốn, sau đó cứu ngươi sao? Sắc mặt ngươi sao lại xanh như thế… Không đúng, ngươi sao lại còn cao, còn mũi cao mắt sâu hơn Bách Lý Phong Cương… Ngươi, ngươi…”
Ngươi đánh sai người.
Hai tay ta ấn bả vai Ngọc Lam Yên một cái, dùng lực đẩy, lật mặt hắn qua, sau đó im lặng nhìn Tiển Băng Nhận.
Y cũng trầm mặc. Ta thấy y lấy tốc độ cực nhanh lau tay lên vạt áo mấy lần, lùi lại hai bước liền muốn bỏ chạy. Ta một tay che tiểu đệ suýt nữa bị đập về nguyên hình, cũng cắn răng từ trên giường đất lật xuống dưới, định bụng nhân trận gió đông này của y cùng chạy. Không ngờ y thấy ta dậy, bước chân đang muốn chạy trốn nhưng lại dừng, do dự một lúc, hỏi ta một câu: “Nếu không ta lại đánh ngươi một chưởng? Dù sao cũng đến nước này rồi, ngươi chà chà máu, xem như ta ban nãy không đánh Ngọc Lam Yên, đánh bị thương chính là ngươi, thế nào?”
Hừ! Ta đơn giản biểu lộ thái độ của mình, quấn quần áo kín chút, nhìn thẳng theo bên cạnh y đi tới. Y vẫn còn vận công ở đằng kia, xoắn xuýt có cần từ sau lưng ta bổ một chưởng hay không. Có điều y trong thiết lập chính là một đại hiệp chuộng chính nghĩa đến có chút cổ hủ, luôn luôn đều là để người khác đâm sau lưng, chưa từng đâm sau lưng người khác, dù cho một đại ma đầu tiếng tăm bốn bể như ta đây cũng có chút không dám xuống tay.
Đối với người như vậy ta ngay cả phòng bị cũng không cần, tiện tay lau lau vết máu trên mặt, liền đi về phía cửa phòng. Mới đi hai bước, nhìn thấy một bóng đen bay qua cửa, ảnh vệ để tóc mái lộn xộn mất hồn kia đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt ta.
Trường kiếm trong lòng bàn tay hắn dựng ở ngực, hình tượng vẫn như cũ không hề có điểm sáng, nói chuyện cũng có khí phách hơn trước kia: “Các ngươi đều không thể đi!”
Không chỉ có ta, ngay cả Tiển Băng Nhận đã đi đến bên giường bắt mạch cho Ngọc Lam Yên cũng không vui. Ta vì duy trì hình tượng không thể tùy ý nói chuyện, chỉ chắp tay sau lưng đứng nghiêm, nghe y chất vấn ảnh vệ của hắn: “Ngươi là người nào, vì sao lại ở đây? Trong màn này cũng không có người như ngươi!”
Các ngươi có thể không nhắc tới tình tiết sao? Có thể có chút tính cách của bản thân sao? Tiểu thụ kia là một nhân vật chính đương nhiên chú trọng tình tiết, ngươi một tên công năm, địa vị còn thấp hơn ta, có ôm đùi tác giả đi chăng nữa cũng không thể nào thêm đất diễn, ra vẻ thế này để làm gì? Nhưng mà lại nói, ảnh vệ này nếu ở đây, vì sao vẫn núp bên ngoài không xuất hiện, còn nhường cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này cho người khác?
— Đây nếu như đặt vào mấy vị đường chủ đó của chúng ta, mặc kệ ai có cơ hội này, nhất định bất chấp tất cả ra lộ mặt trước.
Ảnh vệ kia hiển nhiên tình nguyện bình thản hơn đệ tử ma giáo rất nhiều, đối với chất vấn của Tiển Băng Nhận cũng chỉ là thuận miệng đáp một câu: “Nguyên nhân việc này đều là ma giáo không theo như tình tiết tới phiền toái chủ nhân ta, nếu không ta lúc ấy hẳn là bị thương bị ma giáo tóm về, mười mấy chương sau mới có thể trải qua trăm cay nghìn đắng mới từ ma giáo trốn về đi theo chủ nhân.”
Vậy ngươi sao không tự trói hai tay, để ta dắt về ma giáo?
Ta hồi tưởng đoạn tình tiết ấy — dù sao bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi, cần hắn có ích lợi gì. Ta với đám này không có việc gì lăn qua lăn lại người của chính mình không có tiếng nói chung, thừa dịp hai người bọn họ cãi nhau, ta vẫn là đi trước tốt hơn.
Nào ngờ ta vừa cất bước, chú ý của hai người kia lại vào người ta, ảnh vệ đó lại muốn ngăn cản ta, ta quát một tiếng: “Đất diễn của ta đến đây là kết thúc, sai lầm các ngươi làm tự mình giải quyết!”
Tiển Băng Nhận kêu lên: “Đây cũng không thể toàn trách ta — tình tiết này căn bản không đúng, rõ ràng lúc ta đến hẳn là gặp phải Bách Lý giáo chủ cưỡng gian Ngọc Lam Yên, sao lại kéo lâu như vậy, cuối cùng còn biến thành dường như là hắn cưỡng gian Bách Lý Phong Cương?”
Ảnh vệ cũng nói: “Ngươi không thể đi, lần này chúng ta lẻn vào ma giáo đưa ngươi ra đã mất sức chín trâu hai hổ, màn tiếp theo ngươi nếu lại chạy, không bắt Ngọc Lam Yên về ma giáo tiến hành tra tấn thì làm sao?”
“Liên quan gì đến ta? Ta chính là không bắt, ngươi làm gì được ta?”
“Ngươi trúng xuân dược cường lực Ngọc Lam Yên đặc biệt chế tạo, nếu không thể giao hợp với tiểu thụ, về sau sẽ cả đời bất lực!” Ảnh vệ kia cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra ý cười dâm tà: “Chỉ cần các ngươi diễn màn này một lần cho tốt, hắn sẽ cho ngươi thuốc giải!”
Còn xơi! Ta bất khuất ngẩng đầu, lạnh lùng nói ra lời nói đủ để khiến tim mật ảnh vệ này cũng lạnh: “Hồng Hương uyển thanh lâu đệ nhất Du Lâm trấn cách nơi này chưa tới ba dặm, chỗ có rất nhiều tiểu quan, ta đến đương nhiên có thể trút lửa, không cần giải dược gì!”
Ảnh vệ quả nhiên bị ta dọa lui hai bước, im lặng không tiếng động. Tiển Băng Nhận vẫn ở bên cạnh oán trời trách đất cũng sờ sờ mũi, tiến đến bên cạnh ta: “Nếu tình tiết này không phải ta phá rối, đoạn tiếp theo đó có lẽ cũng tiến hành không được, vậy các ngươi suy nghĩ thu thập đi, ta và Bách Lý giáo chủ đi trước một bước.”