Ta không kịp nhìn bên ngoài tới là ai, xoay người lên giường, khép bình phong lại, bút nhúng đầy mực nước trong tay tập trung chân khí, hóa thành vũ khí sắc bén như thanh thép, hướng về phía cửa bay thẳng ra ngoài. Ném xong bút, ta tùy tay lại phá mấy cái ván giường xuống làm như ám khí. Bộ dạng quần áo xộc xệch như vậy tuyệt đối không cho người khác nhìn thấy, cho dù thấy, cũng không thể để hắn sống sót ra ngoài!
Cửa lại có thể truyền đến một tiếng nức nở véo von — đến là nữ nhân? Có thể đi vào được thư phòng Tiển Băng Nhận, không phải thân thích nhà y thì là nữ nhân của y, chỉ cần bắt nữ tử này, muốn rời khỏi nơi đây lại càng thuận lợi hơn chút. Thật sự không được, còn có thể lột quần áo của nàng ta thay tạm, chung quy tốt hơn không có gì che thân thế này.
Tâm tư ta mới thay đổi, còn chưa có đứng dậy, cửa đã truyền đến tiếng Tiển Băng Nhận: “Hồng Tụ, ngươi trước đợi đã, gã bây giờ quần áo xốc xếch, để ta đi vào trước thay cho gã…”
Nữ tử kia nói chuyện có chút ngang tàng, không thèm nói dối với Tiển Băng Nhận: “Cút! Ta không dễ dàng có một màn diễn như vậy, ngươi còn muốn ló mặt theo? Ta với Ngọc Lam Yên hẳn là đơn độc gặp nhau, không liên quan đến ngươi!”
Ngươi xem xem, ta lúc ấy đi thật tốt, đều là họ Tiển này rảnh rỗi sinh nông nỗi, bị mắng rồi phải không? Thật sự là xứng đáng. Nghe hắn bị nữ tử này mắng, trong lòng ta cũng thoải mái không ít, miếng gỗ siết trong tay khẽ đặt trên giường, từ khoảng cách bình phong nhìn lén tình hình gian ngoài.
Nàng kia võ công không yếu, một cước liền đá Tiển Băng Nhận ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại chốt then cửa, từng bước một đi về phía bên giường. Tới đúng lúc, ta lén vận nội lực trên tay, bày dáng linh xà nhả độc, chỉ đợi nàng đi tới liền nhảy ra từ trong giường, một phát tóm nữ tử này.
Nào ngờ nàng ta mới đi vài bước liền dừng lại chỉnh đốn xiêm y, hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cắn cắn môi, hai hàng châu lệ liền rơi xuống, ngay sau đó thay vẻ mặt như khóc như tố cáo, như oán như hâm mộ, trong ghen ghét chứa thâm tình, trong thâm tình mang theo tự thương cảm tự xót xa, hướng về phía cái giường lớn này bắt đầu than van: “Ngọc, ngọc thần y, ta biết ngươi ở bên trong… Ngươi không dám gặp ta một lần sao?”
Âm thanh này, vẻ mặt này nghe mà người ta nổi cả da gà. Lại nhớ tới biểu hiện nàng một cước đá Tiển Băng Nhận ra khỏi cửa vừa rồi, ta liền toàn thân rét run. Nàng thấy ta không ra ngoài gặp nàng, lại cắn cắn môi vẻ tủi thân nặng thêm ba phần: “Ngọc thần y, ta biết Tiển đại ca thích ngươi, thế nhưng ta từ nhỏ lớn lên cùng y, mười mấy năm nay vì y…”
Nàng biểu diễn vừa hát vừa sáng tác, còn hay hơn cả tuồng hát trên đài. Ta từ nhỏ sinh trưởng ở Tây Vực, cũng chưa từng thấy việc đời gì, nhất thời còn có chút xem mê mẩn, ngay cả trong cửa sổ phía sau cổ thổi gió vào cũng không để ý.
Chờ khi ta để ý, gió đã bị người chặn lại, người chặn gió còn có chút lương tâm choàng bộ quần áo cho ta, không, ta cúi đầu nhìn xuống, không phải quần áo, là một cái khăn trải giường.
Không cần quay đầu lại ta cũng biết, lại là Tiển Băng Nhận.
Lấy một cái khăn trải giường rách đã muốn trói ta lại, hay là nghĩ ta đã quên sỉ nhục y lúc nãy lột quần áo ta? Không có cửa đâu, bức tranh của ta kia cũng dính được gần một trượng rồi… Không, ta phải lột quần áo trên người y, gậy ông đập lưng ông! Ta một phen vén khăn trải giường lên, đang muốn đánh nhau với y, nữ tử đang khóc bên ngoài kia đã tự đánh tới, trong miệng lạnh lùng quát: “Tiển Băng Nhận! Ngươi dám phá ta? Lão nương hôm nay không thể không đập xương ngươi!”
Nàng mười đầu ngón tay nhọn, đều để móng tay dài hai ba tấc, bị cào sợ không phải chỉ hủy dung. Ta vội vàng lui về phía sau, nhường một chỗ trống để cho nàng nhảy lên giường, lại quấn chặt khăn trải giường che giấu thân thể. Không ngờ nữ nhân kia đi vào lại không đánh nhau với Tiển Băng Nhận, ngược lại vẻ mặt hung hãn lao thẳng về phía ta, khiến Tiển Băng Nhận ngăn lại.
Hai người đánh nhau, bốn con mắt lại đều đảo quanh trên người ta. Ta sợ hai người lúc trước đều là diễn trò, đợi lát nữa sẽ liên kết đối phó ta, vội vàng lật ra khỏi giường, rơi xuống bên bàn sách sẵn sàng đón địch.
Nhìn nửa ngày, nữ tử kia bỗng nhiên thu tay, nghiêm túc hỏi: “Sao ta thấy tiểu thụ này một chút quầng sáng nhân vật chính cũng không có vậy? Vả lại, lẽ ra nữ phụ bia đỡ đạn như ta trông thấy hắn đều sẽ cảm thấy đáng ghét muốn chết, nhưng bây giờ nhìn, lại có thể cảm thấy còn rất đẹp trai rất không tồi chứ?”
Tiển Băng Nhận lúc này rất oai phong, bày ra điệu bộ tiền bối cao nhân giáo huấn nàng: “Đấy còn không phải là vì tính nết ngươi quá nôn nóng, không nghe ta nói chuyện? Vị này không phải Ngọc Lam Yên, là giáo chủ ma giáo Bách Lý Phong Cương. Hồng Tụ, ta dẫn gã về, là nhờ ngươi xem gã… có điềm báo mơ gấu hay không.”
Điềm báo mơ gấu… Ra vẻ nho nhã như thế, có ý gì? Ăn hiếp người Tây Vực chúng ta Hán ngữ không tốt sao? Hừ! Phong thần diễn nghĩa ta cũng không phải chưa từng xem, không phải là Khương Tử Nha mơ thấy gấu bay, sau đó liền làm quan ư? (1)
Nữ tử này còn có thể xem tướng? Có điều ta một giáo chủ ma giáo, dù cho không đi theo tình tiết, cũng không đến mức không có việc gì làm quan chứ. Giang hồ mới là chốn sự nghiệp của chân hán tử, đại ma đầu như ta đây.
Nữ tử kia cũng bị dọa, cắn răng nói: “Gã, gã không phải Ngọc Lam Yên? Vậy ngươi dẫn gã tới làm gì? Ngươi có biết đám người bên ngoài đó khi không chạy đến sơn trang chúng ta, chính là vì gặp Ngọc Lam Yên một lần hay không? Lá gan ngươi thật là mập, lấy một tên công bia đỡ đạn liền dám giả mạo thụ chính quy?”
Tiển Băng Nhận vội vàng che miệng nàng: “Xuỵt, chớ có lên tiếng! Chuyện này nếu bị vạch trần, ngươi cũng chạy không được tội bao che. Ta chính là dẫn gã trở về để ngươi xem thử, ai ngờ đám người trong võ lâm đó đều có mặt. Đại hội võ lâm không phải còn có nửa năm mới mở ư? Lúc này ta hẳn là mang Ngọc Lam Yên trở về, nhưng cũng là đất diễn của một mình ta, không liên quan gì đến bọn họ chứ!”
“Hừ, vậy nhưng cũng oán ngươi. Ngươi nếu mang Ngọc Lam Yên thật sự tới thì sao? Đám đồng đạo giang hồ này nhưng đều là lấy danh nghĩa chuẩn bị đại hội võ lâm tới, chúng ta có thể không cho người ta tới sao? Có thể nói bọn họ vì cướp ống kính tới à?”
“Được rồi được
rồi, mau mau xem mạch đi, đừng nhiều lời như vậy.” Tiển Băng Nhận dường như khai ngộ một chút, không cãi lộn với nữ tử kia nữa, mà lại nhảy lên đến bên cạnh ta. Ta đương nhiên không thể khách khí với y, quơ giá bút lên đập qua. Y từ hông kéo trường kiếm ra, một kiếm gọt gãy giá bút, lại một kiếm tước nút buộc thắt bên hông ta, khăn trải giường rơi xuống đất ngay tại chỗ.
Ui da, khăn trải giường ta không dễ mới có được! Đây còn có một nữ tử đấy!
Thừa dịp ta vén khăn trải giường, y một phen đi lên giúp chắn hai cánh tay ta, uy hiếp nói bên tai ta: “Ta và Hồng Tụ dọc đường qua đây đã có hai mươi mấy người trong bạch đạo lén lút đi dạo ngoài thư phòng đấy. Nếu động tĩnh quá lớn, bọn họ rất có thể đều sẽ tiến vào, nhìn thấy Bách Lý giáo chủ ngươi trần truồng lộ thể bị nam nhân ôm.”
“Ngươi!” Ta vừa vội vừa giận, lại bị y tóm được điểm yếu, không dám lớn tiếng quát mắng. Hai cánh tay y có lực hơn, lại ôm ngang ta lên, ta băn khoăn khăn trải giường trên người không dám ngọ ngoạy, đành phải để y ôm lên trên giường. Thật sự là vô sỉ, để loại người như thế này làm minh chủ võ lâm, có thể thấy được bạch đạo sa đọa ra sao!
Y trực tiếp đặt ta trên giường, một tay bóp mạch môn của ta, gọi nữ tử kia: “Hồng Tụ, phiền ngươi xem mạch cho Bách Lý giáo chủ.”
Nữ tử kia không thèm để ý y, khinh thường nói: “Mơ cái gì chứ, hai tên công bia đỡ đạn còn mong có con. Mang thai đó là chuyện tốt nhân vật chính mới gặp phải, ngươi mau kiếm chỗ hóng mát mà đi đi.”
Đợi một lát, mang thai là có chuyện gì? Tên khốn này là nằm mơ à hay là ảo giác, thực sự cho rằng hai người nam có thể có con? Còn nghiêm túc tìm một đại phu tới xem mạch cho ta? Ta nghẹn lời nhìn y, thật không dám tin tưởng chỉ số thông minh của người đệ nhất bạch đạo có thể sa đọa đến mức độ này.
Y vẫn không chịu tỉnh lại từ trong mộng, hỏi La Hồng Tụ: “Sao có thể, Bách Hiểu Sinh không phải nói…”
“Hắn nói? Hắn nói ngươi sao không đi tìm hắn? Ta là đại phu khoa chấn thương, không phải khoa phụ sản, không xem được cái này! Ngươi còn có mặt mũi sai ta xem bệnh, ngươi nói, ngươi vì sao không mang Ngọc Lam Yên đến, ngược lại dẫn theo một tên công bia đỡ đạn quay về? Ta trông mong cơ hội lên sàn lâu như vậy, đều bị ngươi phá hủy!”
Tiển Băng Nhận không chút nào áy náy hắt nước bẩn lên đầu ta: “Lúc trước bởi vì Bách Lý giáo chủ không chịu đi theo tình tiết với Ngọc thần y, lúc ta đi đến nơi ấy cũng đã hỏng đến không còn hình dáng nữa. Ta tự đánh giá không sửa chữa được, lại chỉ là công năm đất diễn ít nhất, dứt khoát thì cùng đi với Bách Lý giáo chủ.”
Ta nhịn không được kêu lên: “Nói bậy! Tình tiết ta nên đi đều đi xong rồi, rõ ràng là chính ngươi rời khỏi Ngọc Lam Yên, liên can gì đến ta?”
Nữ bia đỡ đạn hình như tên là La Hồng Tụ kia lúc này hai mắt nhìn chằm chằm ta, toàn thân bốc lên tà khí hung ác tàn nhẫn: “Chính bởi vì ngươi, cơ hội một lần lên sàn khó có được của ta liền bị nhỡ?” Nàng hai mắt trợn cỡ cái chuông đồng, tỏa ra ánh sáng xanh sâu kín, trợn tới mức trong lòng ta cũng có chút chột dạ.
Trợn rất lâu, nàng đứng dậy, cắn răng nói một câu với Tiển Băng Nhận: “Ngươi chưa từng xem tiểu thuyết đam mỹ à? Chưa có con thì làm đến khi gã có!”
Nàng xoay người bước đi, “cạch” một tiếng khiến cửa va vào nhau, trong phòng chỉ còn ta và Tiển Băng Nhận trợn mắt nhìn nhau.
Y sẽ không thực sự tin lời nữ tử điên kia chứ? Vì sao người trong bạch đạo đều không bình thường như thế, ma giáo chúng ta nhưng chưa từng có như thế này — có điều lại nói, thượng bất chính hạ tắc loạn, làm giáo chủ ta đây kiệt xuất mưu lược, thuộc hạ có không được việc cũng không nhiều; Tiển Băng Nhận bản thân nhân phẩm thấp kém, đầu óc không hoàn chỉnh, người dưới tay y hiển nhiên cũng không đi trên đường ngay.
Ta đang thở dài vì tương lai giang hồ này, cổ tay bỗng nhiên bị y dùng lực lôi kéo, thiếu chút nữa theo sức lực ấy ngã vào trong lòng y. Y thấy thua keo này lại bày keo khác, cả người đè lên người ta, cuối cùng đè bằng ta trên giường. Mạch môn của ta nắm trong tay y, vận không được lực, đành phải trơ mắt nhìn y lột khăn trải giường ra vặn thành dây thừng, trói hai tay ta ở đầu giường trên cái lỗ chính mình vừa mới đào ra.
Quả nhiên là tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi.
Tiển Băng Nhận lấn trên người ta, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm ta một lúc, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi không có có bầu cũng tốt. Ta một tháng nay canh giữ bên cạnh ngươi, thật sự cũng nhịn đến không được nữa. Đợi sắc trời tối đi, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Bách Hiểu Sinh tránh tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho người các phái tới ngày đêm rình mò ngươi, làm ta không yên tâm.”
Y chậm rãi vừa nói chuyện bên tai ta, tay đã trượt vào trong quần, nắm lấy phân thân của ta. Trên tay ấy rịn mồ hôi — xem ra người Giang Nam cũng biết nóng — động tác khi trượt trên người ta có chút nhớp nháp, sức lực lớn hơn lần trước một chút, ấm áp trơn nhuận, cũng không thể xem như không thoải mái.
— Không đúng, ta đây là nghĩ quàng nghĩ xiên cái gì!
Hai hàng lông mày của ta dựng thẳng, đang muốn hiên ngang lẫm liệt mắng cử chỉ trái với lẽ làm người này của y, lại nghe lời nói xen lẫn tiếng thở dốc nhỏ của y lần nữa vang lên: “Bách Lý giáo chủ, bên ngoài nhiều người, ngươi ngàn vạn nhịn một chút, không thể kêu quá lớn tiếng.”
Chú thích
(1) theo quan niệm dân gian thì mơ thấy gấu tức là điềm báo sắp sinh quý tử ↑