Cự Long Thức Tỉnh

Vẫn Cần Được Chỉ Bảo Thêm!


trước sau

Triệu Hoàng nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lắc đầu đáp: “Không quen, nhưng không sao, chỉ cần biết được hắn là ai là dễ giải quyết rồi”.

Vừa nói trên mặt Triệu Hoàng vừa lộ ra vẻ hung tợn, địa vị của Lục Hi trong lòng hắn ta vô cùng tôn quý, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm đến Lục Hi.

Vương Dương Minh lúc này mới nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên sững sờ, sau đó vô cùng ngượng ngùng nói.

“Cậu Lục, người này trước đây từng là đệ tử ngoại môn của chúng tôi, trước đó có đi theo người trong tộc tôi học qua vài năm quyền cước, không ngờ lại dám làm ra loại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ mà”.

Lục Hi mỉm cười: “Nhận ra là tốt rồi, người quen vẫn dễ xử lý hơn, chúng ta đi gặp vị trại chủ này xem anh ta đã làm gì với tài xế của tôi rồi”.

“Cậu Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc tên Kỳ Lai này, gia tộc của hắn ở một trấn nhỏ cách đây không xa, chúng ta đi thôi”, Vương Dương Minh vội vã nói.

Lục Hi gật đầu, sau đó dặn dò Hạ Nguyên Phi và những người khác đợi tại chỗ, anh và mấy người Vương Dương Minh lên xe đi thẳng về phía thị trấn nơi Kỳ Lai đang ở.

Lúc này tại trấn nhỏ A Sách, Kỳ Lai đang ngồi trong nhà sàn uống rượu ăn thịt với vài tên thuộc hạ của mình.

Cách đó không xa, hai lái xe bị trói ngược hai tay, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Kỳ Lai chính là trại chủ của một số thị trấn phụ cận, mặc dù nói đã không còn nắm trong tay thực quyền nhưng gia tộc hắn người đông thế mạnh nên rất có tiếng tăm tại khu vực này.

Cộng thêm mấy năm trước hắn đã chuẩn bị một khoản tiền tài kếch sù trà trộn vào nhà họ Vương, từ đó trở thành đệ tử ngoại môn rồi học vài năm công phu, sau khi trở lại liền không còn ai dám khiêu khích tới nữa, chính thức thăng cấp thành sự tồn tại nói một không nói hai tại đây.

Nơi đây tương đối hẻo lánh, trời cao hoàng đế xa, Kỳ Lai mặc sức làm mưa làm gió xưng bá một phương, không biết có bao nhiêu thoải mái.

Hai tài xế này được phát hiện khi hắn đi ngang qua, trải qua dò hỏi biết được người trên xe đã tiến vào núi để khảo cổ, Kỳ Lai lập tức bắt giữ hai người họ.

Hắn xem mọi thứ xung quanh đây đều là tài sản của mình, dám hoạt động trên địa bàn của hắn, vậy phải nộp chút phí qua đường mới được.

Hắn bưng lên bát rượu, mắt say lờ đờ, cùng thuộc hạ uống cạn một bát.

Bây giờ hắn chỉ đợi nhóm người kia ngoan ngoãn đến rồi hung hăng tàn sát một trận, nơi đây thế nhưng là địa bàn của bản thân, hắn mới là người có quyền ra quyết định.

Nghĩ đến lại sắp có một khoản tiền không nhỏ rơi vào túi, trong lòng Kỳ Lai vui vẻ tới nở hoa không nhịn được lại nâng bát uống cạn.

Đúng lúc này chỉ thấy một tên thuộc hạ hoảng hốt chạy xộc vào, lớn tiếng nói: “Trại chủ, không hay rồi, có một nhóm người đang đi về hướng chúng ta, xem chừng không có ý tốt”.

Nghe vậy Kỳ Lai liền thẳng tay ném bát rượu xuống đất vỡ tan: “Mẹ nó, kẻ nào dám tìm ông đây gây chuyện tại địa bàn của ông, tập hợp mọi người lại, ông đây ngược lại muốn xem xem kẻ nào bạo gan như vậy”.

Thuộc hạ của hắn số lượng đông đúc, bản thân lại là một võ giả ngoại gia, trên đầu còn treo danh hiệu đệ tử của tông sư một thế hệ- Vương Dương Minh, ở đây căn bản không có người dám thách thức, phách lối với hắn.

Hắn ta vừa nghe được có người muốn gây rắc rối với mình lập tức bùng lên lửa giận, muốn cho đối phương thấy chút lợi hại.

Không đến một hồi, trong trấn đã vang lên từng trận tiếng tù và trầm bổng, chỉ thấy từ trong mỗi
hộ gia đình nhanh chóng đổ ra một hai người đàn ông cường tráng, trong tay họ cầm đủ các loại vũ khí hăm hở đi về phía quảng trường trong thị trấn.

Hầu như tất cả mọi người trong thị trấn này đều là người thuộc gia tộc của Kỳ Lai, một khi có chuyện, cơ hồ đều dốc toàn bộ sức mạnh, tạo lên một thế lực không nhỏ.

Một lúc sau Kỳ Lai đã có mặt tại quảng trường, chỉ thấy sau lưng hắn đã tập trung bốn năm trăm người, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng gia tăng.

Mà trong tay những người này đều cầm theo ba chạc, liềm, dao săn… khí thế hùng hổ dọa người.

Nhìn những người sau lưng mình, gương mặt Kỳ Lai không kìm được lộ ra vẻ đắc ý, tại nơi này hắn chính là vua là chúa, không ai dám làm trái ý hắn. Cho dù người tới là ai, Kỳ Lai thầm nhủ nhất định phải cho hắn một bài học sâu sắc, khiến hắn biết được, những người chọc giận Kỳ Lai này tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

Một lúc sau chỉ thấy trước thị trấn xuất hiện một bóng người đang đi về phía này.

Kỳ Lai cố gắng mở to đôi mắt say mèm nhìn người đang đi tới.

Không đợi người đó tới gần, Kỳ Lai liền lớn tiếng quát: "Ai dám to gan xông vào địa phận của trại chủ Kỳ Lai này?”

“Ông đây muốn cái mạng của mày chắc rồi”.

Lời này của Kỳ Lai vừa vang lên đã nghe thấy Triệu Hoàng cao giọng đáp lại.

Mặc dù phía Kỳ Lai đông người, xem chừng cũng rất dũng mãnh, nhưng người Triệu Hoàng đưa tới đều là những người giỏi chiến đấu, bản thân hắn cũng đã là một võ giả nội gia, hắn và thuộc hạ của mình có thể dễ dàng đem đám người Kỳ Lai chém giết tới mảnh giáp không còn.

Huống hồ còn có nhóm tinh nhuệ được Vương Dương Minh dẫn theo, mặc dù số lượng ít ỏi nhưng lại có ưu thế nghiền ép, Kỳ Lai hoàn toàn không được tính là cái thá gì.

Kỳ Lai nghe thấy lập tức nổi cơn căm phẫn, thực sự quá ngạo mạn mà, đứng trên địa bàn của hắn lại dám tự cao như vậy, đúng là thứ không biết sống chết.

“Các anh em, lên cho tôi, dạy dỗ đám khốn kiếp không biết trời cao đất dày này một trận”.

Kỳ Lai vừa ra lệnh, hàng trăm tên dưới trướng liền xoa tay nóng lòng muốn thử, chuẩn bị xông lên cho những người kia chút giáo huấn.

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên: "Kỳ Lai, cậu cũng lớn lối quá nhỉ?”

Âm thanh không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

Kỳ Lai sững sờ, giọng nói này quen thuộc tới mức hắn phải giật mình kinh ngạc, phất tay ngăn cản đám đàn em đang chuẩn bị lao lên, hắn dán chặt mắt vào người đang lên tiếng phía trước.

Nhưng cơn say khiến đôi mắt hắn mơ màng như phủ tầng sương, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người tới, đầu óc hỗn loạn cũng nhớ không ra giọng nói này rốt cuộc là của ai.

Đúng lúc này, chỉ thấy đối phương càng ngày càng tiến tới gần, Kỳ Lai cuối cùng cũng nhìn thấy rõ.

Cả người hắn chớp mắt toát mồ hôi lạnh, người tới không phải là Vương Dương Minh- tông sư một đời, thầy giáo của hắn ta sao?

Truyện convert hay : Không Phụ Vinh Quang, Không Phụ Ngươi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện