Đứa nhỏ mười mấy tuổi dù chưa được hai mươi nhưng ai đối tốt với y, ai không tốt với y thì trong lòng đều sáng tỏ như gương.
Cẩm Tú Hiên trước đây, nói là muốn hoài niệm mẫu phi, nhưng thực tế y chỉ muốn đến tìm Diệp quý nhân.
Mẫu phi đã qua đời rồi, trong cung trên dưới không ai coi trọng y, ngay cả nhũ mẫu cô cô của mình cũng thầm mắng y xúi quẩy.
Đã lớn như vậy, Diệp quý nhân là người thứ hai thật lòng đối tốt với y.
Sâu trong lòng y đã sớm sinh ra sự ỷ lại trưởng tẩu như mẹ, nếu như...Diệp quý nhân là mẹ của y thì thật là tốt biết bao.
Tại sao mình không nhỏ lại vài tuổi, y có thể nũng nịu trong lòng nàng, y quá muốn có một người mẫu thân.
''Thuần Tiểu Vương gia?'' Diệp Tư Nhàn mỉm cười ngoắc hắn.
Triệu Nguyên Thuần lạc lõng bước tới, chắp tay thi lễ.
''Diệp tẩu tẩu''
''Sao lại ỉu xìu vậy, ai bắt nạt người sao?'' Diệp Tư Nhàn cười hỏi.
Triệu Nguyên Thuần lắc đầu không nói lời nào.
Diệp Tư Nhàn lại hỏi có phải nhớ mẹ của người không? Hay gặp chuyện gì phiền lòng.
Triệu Nguyên Thuần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
''Diệp tẩu tẩu, sau này ta có thể tới chỗ tẩu ăn điểm tâm nữa không?''
''Có thể chứ? Sao lại không, nhưng sau này người phải tới ban ngày, sang năm tuổi mụ của người cũng đã mười hai tuổi rồi, không thể giống như một đứa trẻ nữa, biết không?''
''Biết''
Triệu Nguyên Thuần vẫn rất mất mát, đúng vậy ha, theo tuổi mụ thì y đã mười hai tuổi.
Y ăn rất nhiều, nháy mắt vóc dáng đã cao lớn hơn, có thể thấy sắp đuổi kịp Diệp tẩu tẩu rồi.
Có lẽ trong mắt người khác, y đã là một đại nhân có sức uy hiếp.
Ai mà biết được, trong lòng y vẫn muốn có mẫu thân, thậm chí còn thường nghĩ tới Diệp tẩu tẩu như bóng dáng của mẹ, rất buồn cười đúng không?
''Đi thôi, hôm nay ta dời cung, sau này Trữ Tú Cung sẽ còn xây tiểu Trù phòng, chúng ta có thể xây tiêu chuẩn cao nhất, đến lúc đó người muốn tới thì tới, muốn ăn cái gì cũng có''
Diệp Tư Nhàn vô thức muốn khoác vai đứa nhỏ, đưa tay ra một khắc đột nhiên phát hiện, Triệu Nguyên Thuần chớp mắt đã cao lớn như vậy.
Nàng thậm chí phải giơ cao tay lên mới có thể khoác lên vai y như trước kia.
Được rồi, không ra thể thống gì hết, Diệp Tư Nhàn thu tay lại.
''Đi, ta dẫn người tới Trữ Tú Cung xem thử''
''Ừm''
Một đoàn người đi về hướng Trữ Tú Cung.
Bóng người từng bước đi tới, phía sau hòn non bộ cách con đường đó không xa, đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân mặc cung trang.
Nàng ta dùng quạt lông tơ ngỗng tinh xảo che lại nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và vẻ hung ác nham hiểm bên trong.
''Diệp tiệp dư ngươi đúng là hồ ly tinh, ngay cả Thuần Tiểu Vương gia mười mấy tuổi cũng không tha''
''Cũng không biết đám nam nhân này đều bị làm sao vậy, từng người đều bị cô ta mê hoặc đến choáng váng đầu óc''
''Hừ!''
Mỹ nhân mặc cung trang phe phẩy cái quạt trong tay, phất tay áo bỏ đi.
...
Chính điện Trữ Tú Cung quả nhiên to lớn hùng vĩ, Diệp Tư Nhàn đứng trên bậc thang chính điện, ngửa đầu nhìn cung điện cao lớn nguy nga, ngửa đến đau cả cổ vẫn chưa nhìn rõ được hoa văn tinh xảo.
''Quá tinh xảo''
Nàng hạ cái cổ đau nhức xuống, ánh mắt rơi vào thềm đá cẩm thạch dưới chân.
''Đá tốt như vậy lại dùng để xây bậc thang, đúng là đáng tiếc''
Nàng sờ sờ lan can, lại sờ lên sư tử trấn trạch bằng cẩm thạch hai bên cửa điêu khắc khéo léo, nhịn không được tặc lưỡi tán thưởng.
''Thật không dám tưởng tượng, có một ngày ta cũng có thể ở trong một nơi tốt thế này''
Từ nhỏ tới lớn, trong nhà nàng đều là nhà gỗ bình thường, giống hệt những nhà bình thường trong đại đa số dân chúng.
Diệp Tư Nhàn cũng tiến cung mới biết được, thì ra làm quan cũng có thể phát tài, trong nhà nghèo như vậy nhất định là vì chức quan của phụ thân không đủ lớn.
''Đây đều là Hoàng thượng cho người xây mới, nghe nói lúc đầu cầu thang là gạch đá xanh, có thể thấy Hoàng thượng rất để ý tiểu chủ''
''Ừm'' Diệp Tư Nhàn cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nhấc mép váy lên đi tới nội điện.
Nội điện xa hoa lộng lẫy khỏi phải nói.
Màn lụa tơ sống chồng chất, rèm châu hồng mã não rủ xuống, thảm lông ngắn Ba Tư tiến cống, hoa văn như ý khắc rỗng.
Đi qua từng tấm màn rủ xuống, Diệp Tư Nhàn cẩn thận đi