''A, quả nhiên là ngươi trốn ở đây!''
Tử Dương quận chúa cười lạnh.
''Người đâu, bắt hắn lại cho ta!''
Dám ở trước mặt đầy người trên đường giáo huấn nàng, để nàng mất hết mặt mũi, cho y toàn thây đã là hời rồi.
''Khoan đã!''
Triệu Nguyên Triệt vun tay lên, ngẩng đầu đứng trước mặt Tử Dương quận chúa..
''Khôg biết tại hạ đã phạm tội gì? Khiến Quận chúa giận dữ như vậy? Thậm chí còn dùng hình lao ngục''
Một câu hỏi khiến Tử Dương á khẩu không trả lời được, cũng không thể nói là vì phóng ngựa trên đường bị chế nhạo, sau khi về nhà lại bị phạt quỳ trong từ đường nên ghi hận trong lòng.
Mắt nàng đảo đảo, dùng roi ngựa chỉ vào phía sau Triệu Nguyên Triệt, đi tới xem xét tình hình của Ô Lệ Na.
''Ngươi câu dẫn nô lệ của ta, khiến cô ta động lòng bỏ trốn với ngươi, đây chính là đại tội!''
''Người đâu, bắt hai chọn chúng lại cho ta;
''Tử Dương quận chúa, nàng ấy chỉ là một kẻ ăn xin của thành Cam Châu, sai lại thành nô lệ của ngài rồi? Huống chi tại hạ cũng không có cùng người ta bỏ trốn!''
Triệu Nguyên Triệt lần đầu tiên mở mang hiểu biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cái gì gọi là nói huơu nói vượn.
''Thì đã sao?'' Tử Dương quận chúa dương dương tự đắc.
''Trong thành Cam Châu này, bổn Quận chúa nói cô ta là nô lệ, thì cô ta chính là nô lệ, nói các ngươi bỏ trốn, thì chính là bỏ trốn!''
Nàng giơ roi ngừa lên hô với người xung quanh.
''Còn ngây ra đó làm gì, mau bắt người lại, đợi bổn Quận chúa động thủ thay cho các ngươi sao?''
''Rõ!''
Một đám đại hán áo đen giơ đao sáng loáng xúm tới, Ô Lệ Na sợ đến chạy ra sau lưng Triệu Nguyên Triệt trốn.
''Đừng sợ!''
Triệu Nguyên Triệt ra lệnh cho ám vệ xung quanh, ra hiệu không được hành động thiếu suy nghĩ, mình dẫn theo Ô Lệ Na bị 'bắt' đi.
Địa lao Huệ Vương phủ.
Triệu Nguyên Triệt và Ô Lệ Na bị thô bạo ném vào, không đợi bò dậy từ dưới đất, xích sắt to lớn quấn quanh cửa rầm một tiếng khóa lại.
Người áo đen rút lui, địa lao to như vậy chỉ còn lại hai người.
Dưới ngọn đèn mờ ảo thê lương, khắp nơi trong nhà lao có thể thấy được vết máu loang lổ ảm đạm, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh rất lâu không tan, hiển nhiên người bị nhốt trong địa lao này không chỉ có hai người bọn họ.
''Viên công tử, cũng tại ta, kỳ thật ngài không cần phải như vậy''
Ô Lệ Na quỳ trên mặt đất, dù nàng vốn là Công chúa tôn quý, hơn một năm đi ăn xin cũng làm cho nàng học được cách biết co biết duỗi.
Huống chi đối mặt mình là ân nhân cứu mạng.
''Cô không cần phải vậy'' Triệu Nguyên Triệt không tốn chút sức dùng dao găm giấu trong tay áo cởi trói, lại giúp nàng cởi trói ra.
''Tối nay bổn Vương đưa cô rời đi, trở về tìm nghề sinh sống đi...''
Triệu Nguyên Triệt ở vừa giúp nàng tháo dây thừng xuống vừa khuyên bảo ''Nếu cô nương không tìm được, bằng lòng rời Cam Châu thì tới Kinh thành...''
''Bổn Vương? Kinh thành?''
Ô Lệ Na thì thào lặp lại, đôi mắt đen nhánh đột nhiên thoáng lên vẻ phức tạp.
''Ngài là Vương gia? Ngài là Vương gia từ Kinh thành tới sao?''
Ô Lệ Na kích động, toàn thân run rẩy kịch liệt, nàng lại quỳ rạp xuống đất.
''Ngài là do Hoàng đế Đại Cảnh triều phái tới sao? Nhất định là vậy đúng không? Ngài nhất định là vậy!''
Triệu Nguyên Triệt: ''...''
Y chậm rãi đỡ Ô Lệ Na lên, vẻ mặt xấu hổ lại nghiêm túc: ''Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?''
Ô Lệ Na đột nhiên sụp đổ khóc lớn, công thêm bên trong còn sót lại độc tố, thân thể khô héo gầy còm của nàng đứng cũng không vững, mắt tối sầm lại, đổi vào trong ngực Triệu Nguyên Triệt.
''Ấy...''
Mấy ngày sau.
Triệu Nguyên Triệt ban ngày đợi trong nhà lao, đóng vai tù nhân an phận, trong đêm mặc y phục dạ hành lên ra ngoài thăm dò toàn bộ Vương phủ.
Đáng tiếc y như thể lật tung Huệ Vương phủ lên cũng không tìm được chỗ nuôi nhốt tử sĩ như trong lời kể.
''Lão hồ ly!''
Tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ví dự như Ô Lệ Na và chuyên Trát Lê tộc phía sau nàng ấy.
Thì ra, Trát Lê tộc và đại đa số các bộ tộc nhỏ dựa vào xung quanh Đại Cảnh triều, đựa vào sự che chở của Đại cảnh triều, làm da lông dê bò tốt nhất trao đổi tiến cống hàng năm cho triều đình.
Nhưng mùa đông năm Cảnh Thuận thứ ba, Huệ Vương đột nhiên mang binh xâm nhậo bộ tộc của bọn