Dáng vẻ bé nhỏ thẳng lưng, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo.
Nàng không muốn sống rụt rè sợ hãi, mà muốn làm một gốc cây bông gòn, có người để thích thì cứ oanh liệt mà thích, không thích thì vươn theo gió, sống là chính mình.
Dù tổn hại thì đã sao, dù sao cũng vui hơn là sống mà chân tay co rụt.
...
Dịch quán.
Sáng sớm, Tưởng Thế Vân nhận được tin tức trong cung, nói Ngọc phi yêu cầu ở lại kinh thành ăn tết, năm sau hẳn về, còn nói Hoàng thượng muốn tổ chức tiệc lại mặt gì đó vì nàng ta.
Tưởng Thế Vân cả buổi không nói gì.
Lễ vật chia tay ông ta đã dâng lên hết rồi, bây giờ nói không đi, chẳng phải là chuyện cười lớn sao.
''Lĩnh Nam còn một đống chuyện chờ bổn Vương, không quay về sao được?!''
Các ngành nghề làm nông, cá, dệch, đến cuối năm ai cũng đến biếu quà, không về thì ai dám thay ông ta thu bạc.
Binh sĩ trong tay ông ta nhiều như vậy, lương thảo, binh khí, chiến mã, chiến thuyền, không có bạc ông ta lấy gì nuôi? Nán lại sao? Một ngày ông ta cũng không muốn nán lại.
''Trở về nói với Ngọc phi, sự vụ của bổn Vương bận rộn không nên trì hoãn, hai ngày nữa rời kinh, nói nó ở lại trong cung bảo trọng''
Tưởng Thế Vân nhịn xuống, Ngọc phi càng ngày càng khó khống chế, có thể nói là quá thất vọng.
Trong lòng có chút hối hận, lúc trước thà để cho khuê nữ thân sinh của mình vào cung, cùng lắm thì chờ mình đã nắm thiên hạ, lại cho nữ nhi tái giá.
Còn hơn là Ngọc phi này tâm tư khó lường.
Lúc này Lĩnh Nam Vương đã quên mất, lúc trước tuyệt tình độc ác ép Ngọc phi tư thông với thị vệ.
''Thánh chỉ đến!''
Ngoài cửa bỗng nhiên một đội thái giám giơ cao thánh chỉ vàng kim chạy tới.
Trong lòng Tưởng Thế Vân hồi hộp, xuất hiện một dự cảm không lành.
''Vương gia, tiếp chỉ?''
''Thần tiếp chỉ'' Tưởng Thế Vân kính cẩn nghe theo quỳ xuống.
Quả nhiên, tiểu thái giám kia cai giọng đọc thánh chỉ, nói Hoàng thượng coi trọng hắn, giữ hắn lại kinh thành ăn tết, còn ban thưởng rất nhiều đồ tốt, nhà cửa xa hoa, ca cơ vũ nữ mỹ lệ.
Cuối thánh chỉ còn nói một câu: Ái khanh là công thần cũng là người nhà, trẫm là thật lòng muốn giữ người lại, ái khanh tuyệt đối đừng chối từ.
Mồ hôi lạnh thấm vào áo dính sau lưng, Tưởng Thế Quân môi trắng như tóc, giơ hai tay lên cao: ''Lão thần tiếp chỉ''
Thái giám dẫn đầu trịnh trọng đặt thánh chỉ vào trong tay ông ta, vười cười đỡ hắn dậy.
''Vương gia có phúc lớn, theo nô tài biết, cung Thành Đông bên cạnh Hà Phong Viên đó Lục Vương gia rất thích, Hoàng thượng vẫn một mực không hé miệng, không ngờ lại cho Vương gia''
Tưởng Thế Vân cười khổ đưa tới một hầu bao dày, cười lớn dò hỏi: ''Công công, Hoàng thượng sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện tiệc lại mặt?''
''Nào! Ngọc phi nương nương có thai, Hoàng thượng cao hứng thôi, đây là lễ tiết chỉ dành cho chính thê ở dân gian, Ngọc phi nương nương đúng là hạnh phúc, Vương gia người không muốn ở lại sao?''
''Không...không có''
Tiểu thái giám hỏi một câu sắc bén, Tưởng Thế Vân nén xuống kích động muốn đánh chết hắn, cho người khách khí tiễn hắn đi.
Quay đầu lại, ông ta nện lên vách tường đơn sơ ở dịch quán.
''Tiểu Hoàng đế quả nhiên khó đối phó!''
Chẳng trách Ngọc phi bị hắn xoay như dế, chẳng trách mình càng ngày càng khó nhúng tay vào hoàng cung, chẳng trách trong vài năm ngắn ngủi, Đại Cảnh triều khởi tử hồi sinh như uống phải linh đơn diệu dược.
Ông ta dự trữ thế lực nhiều năm như vậy, chiếm đoạt châu phủ quận huyện xung quanh Lĩnh Nam, một mình nắm hết huyết mạch tiền tệ, chỉ còn chờ Đại Cảnh hưng thịnh là có thể tấn công.
Chẳng lẽ tất cả những thứ này chưa bắt đầu đã phải kết thúc?
Không! Ông ta đương nhiên không cam tâm.
Tống gia đẫm máu là một ví dụ ngay trước mắt, bởi vì cái gọi là đưa đầu một đau, rụt đầu cũng lãnh một đao, ông ta hao tốn cả đời tại sao phải từ bỏ!
''Người đâu, mang giấy bút tới đây'' ánh mắt Tưởng Thế Vân quắt lại.
May là ông ta để Thế tử ở lại trong phủ, nhi tử cũng nên học hỏi kinh nghiệm, vừa đúng lúc để nó thay mình trung thu các khoản tiền thuế.
Còn mình ở lại trong kinh xem xét thật kỹ, tiểu Hoàng đế hắn rốt cuộc là muốn giở trò gì.
Tưởng Thế