Triệu Nguyên Cấp thề, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay đây là lần đầu tiên hắn thấy loại chữ như vậy.
Con cháu trong hoàng thấy đều bắt đầu cầm bút từ khi còn nhỏ, ngay cả Triệu Trường Diên bốn tuổi cũng sẽ không viết chữ như vậy, thế mà nàng lại có thể.
''Hoàng thượng, thần thiếp đã nói là viết không được rồi mà'' Người nào đó đỏ mặt ảo não.
''Không sao, trẫm dạy nàng viết''
Triệu Nguyên Cấp quả nhiên là đứng cười sau lưng nàng, nắm lấy cổ tay nàng, chấm mực, đỡ giấy đặt bút xuống.
Những phi tần khác trong hậu cung đều quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức đứng trước mặt hắn, khiến hắn không có gì để bắt bẻ.
Các nàng xuất thân danh môn quý tộc, từ nhỏ đã được dạy lễ nghi quy củ, ăn cơm làm sao, đi ngủ như thế nào, phải học những thứ như vậy.
Cả đời các nàng phải cống hiến vì gia tộc, cho dù không tiến cung cũng sẽ gả cho một gia tộc khác, trở thành đương gia chủ mẫu, gắn bó lợi ích giữa hai gia tộc.
Nữ nhân hoàn mỹ gặp nhiều rồi, hắn cũng đã quên mất dáng vẻ một tiểu cô nương là như thế nào.
Các nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi đầu, chính là thời kỳ vô ưu vô lo, vốn nên đơn thuần như trang giấy trắng không phải sao?
Trên giấy chậm rãi hiện ra ba chữ thật to ''Diệp Tư Nhàn''
''Đây là tên của thiếp'' Diệp Tư Nhàn không giỏi viết chữ nhưng nàng biết chữ.
''Người viết giỏi quá''
Nhìn đôi mắt trong veo như nước của nàng ngập tràn sùng bái, Triệu Nguyên Cấp cảm thấy thành tựu tăng cao.
''Sau này, trẫm sẽ dạy nàng viết chữ có chịu không?''
Được tiểu cô nương xinh đẹp sùng bái là chuyện mà nam nhân thiên hạ đều hưởng thụ, Triệu Nguyên Cấp cũng là nam nhân.
''Nhưng mà Hoàng thượng, thần thiếp không muốn học''
''Không, nàng muốn''
Diệp Tư Nhàn: ''???''
...
Hôm nay Diệp Tư Nhàn ôm theo một cuộn giấy lớn viết tên do Hoàng đế ngự bút ban tặng rời khỏi điện Chiêu Dương, nàng suýt khóc.
Hoàng thượng nói trong ba ngày nàng nhất định phải viết cho xong, không thì sẽ không dẫn nàng đi săn.
Uy hiếp như vậy thật quá độc ác.
Nàng tiến cung đã hơn mấy tháng, nhốt trong bốn góc tường như vậy quá lâu rồi, nếu còn không cho nàng xuất cung hóng gió một chút, nàng sẽ phát điên mất.
Dùng qua bữa tối, Diệp Tư Nhàn chong đèn bắt đầu viết.
Vừa viết vừa nghĩ, Hoàng thượng và Hoàng hậu sao cả hai đều thích bắt người ta viết chữ vậy.''Tiểu chủ, người cứ viết đi, để nô tỳ thu dọn giúp người''
Viên Nguyệt cẩn thận xếp y phục mà Nội vụ phủ mang tới, đặt vào trong rương.
''Vải áo mặc dù không tốt lắm, nhưng đường may vẫn rất tỉ mỉ, xem ra nội vụ phủ cũng không dám quá phận thất lễ với chúng ta''
''Tất nhiên rồi'' Xảo Yến cũng không ngẩng đầu lên, tay đang xe chỉ luồn kim, vội vàng khâu tay áo cho Diệp Tư Nhàn.
''Tiểu chủ của chúng ta được sủng ái mà''
''Được sủng ái có gì tốt, có thêm một cuốn giấy viết tên à?''
Chủ tớ ba người lảm nhảm vừa trò chuyện vừa làm việc, không ai chậm trễ.
Lúc này Tiểu Tần Tử bổng nhiên từ bên ngoài đi vào, trong tay còn bưng một đống đồ.
''Đây là?''
''Hồi bẩm tiểu chủ, đây là Dung phi nương nương tặng cho người''
Diệp Tư Nhàn nhìn thứ trong tay hắn, giống như vài khúc vải.
''Dung phi nương nương nói, đây đều là tặng phẩm của tiểu công chúa mấy năm qua, đều là đồ tốt, Đại công chúa công dùng nhiều như vậy, để trong khố phòng thì quá phí, nên phát cho tiểu chủ trong cung làm quần áo mùa đông''
Tiểu Tần Tử mở miệng thật lớn, tạm xem như nói trơn tru.
''Tất cả mọi người đều có, hay chỉ có chúng ta có'' Viên Nguyệt cảnh giác.
''Tất cả tiểu chủ đều có, bất quá chúng ta có ít hơn một chút'' Tiểu Tần Tử thành thật trả lời.
Viên Nguyệt tiếp nhận mấy khúc vải, nhẹ nhàng bung ra, muốn nhìn kiểu dáng và màu sắc một chút, chợt bay ra một mùi thơm.
''Chà, quả nhiên là đồ của công chúa, đều có mùi thơm'' Diệp Tư Nhàn rất không có kiến thức.
''Đúng vậy, cái này thơm quá, hình như là mùi hoa lan? Không đúng, là hoa quế, hình như...cũng không đúng'' Viên Nguyệt chưa từng thấy qua, cẩn thận ngửi ngửi.
''Còn mang theo một chút hương hoa nhài''
''Tiểu chủ, cái này nếu làm thành y phục mặc lên người, không phải là vừa thơm vừa đẹp sao? Sao các thợ dệt lại nghĩ ra nhỉ?'' Xảo Yến ngây thơ.
''Quên đi, mặc vào ta đến cả ngủ cũng ngủ không được, vẫn là áo