CHƯƠNG 1119
Diệp Ân Tuấn chớp chớp mắt, giả bộ vô tội hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Anh còn giả ngu hả?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm lấy lỗ tai Diệp Ân Tuấn: “Có nói hay không?”
Diệp Ân Tuấn sững người.
Anh chỉ thấy cảnh này trên TV, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình cũng trở thành một trong số đó. Vốn tưởng rằng sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ bài xích, nhưng lực tay của Thẩm Hạ Lan không lớn, khi chất vấn thậm chí còn có chút hờn dỗi mang theo vẻ quyết rũ khiến cổ họng Diệp Ân Tuấn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
“Bà xã, em bây giờ thật dũng mãnh.”
“Hừ, thì sao? Còn không mau thành thật khai báo đi!”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, dáng vẻ hờn dỗi kia khiến Diệp Ân Tuấn hận không thể đẩy cô xuống đất làm thịt ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn còn lý trí, còn biết ở đây là đâu.
“Không có chuyện gì hết, em đừng lo lắng, anh lấy tính hướng của một thằng đàn ông ra đảm bảo, anh không cần ai ngoài em hết, thật đó, trời đất chứng giám.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc, lúc này cô mới nhớ ra chuyện Phương Nguyên thích đàn ông, lúc này không nhịn được đẩy Diệp Ân Tuấn ra.
“Đừng chuyển hướng đề tài, nếu như có một ngày anh dám cùng đàn ông lộn xộn thì em cũng dám cắt của quý của anh, để cho anh nếm thử hương vị nằm dưới.”
Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười cưng chiều.
Cô vợ nhỏ này càng ngày càng dũng mãnh, càng ngày càng khiến người ta vô cùng yêu thích.
“Anh không dám.”
“Ngoan đấy!”
Thẩm Hạ Lan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên có chút lo lắng.
“Thân nhiệt sao lại cao như vậy? Chẳng lẽ là…”
“Không sao, ở đây có hơi nóng. Hơn nữa, bọn họ sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu, em đừng lo.”
Thấy tinh thần của Diệp Ân Tuấn khá tốt, Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm.
“Phương Nguyên nói sẽ cử người đưa Thẩm Niệm Niệm về Hải Thành, anh định làm gì với Thẩm Niệm Niệm vậy?”
“Em muốn làm gì thì làm.”
Về chuyện này thì Diệp Ân Tuấn hy vọng Thẩm Hạ Lan sẽ tự mình xử lý Thẩm Niệm Niệm.
“Được rồi, anh yên tâm ở đây vài ngày, nghỉ ngơi cho khỏe, việc bên ngoài cứ giao cho em. Bọn họ tưởng anh là chống lưng của em nên tống anh vào đây, bây giờ bọn họ chắc chắn sẽ tập trung đối phó với em. Ma quỷ nhiều như vậy, em sẽ lập tức bắt hết bọn họ, đỡ cho bọn họ mỗi ngày giở trò hãm hại chúng ta, hại chúng ta không có một ngày vui vẻ.”
Thẩm Hạ Lan nghịch cà vạt của Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng nói.
Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng không có ý kiến.
“Bảo vệ mình, nếu không được thì hãy nhờ vã nhà họ Hoắc và nhà họ Nghiêm.”
“Em biết rồi, em sẽ chăm sóc mình.”
Thẩm Hạ Lan luyến tiếc khi phải chia tay Diệp Ân Tuấn, nhưng cô cũng biết thời gian thăm nom đã hết.
Có thể vào gặp Diệp Ân Tuấn đã là bất ngờ rồi, nếu mình còn không biết phá hư quy tắc thì Thẩm Hạ Lan không biết sau này Diệp Ân Tuấn sẽ ra sao nữa.
Cô rất lo lắng.
“Đi đi, ở đây không phải nơi tốt lành gì, đợi khi nào em đón anh ra ngoài thì anh sẽ phục vụ em thật tốt.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói lời này, ánh mắt của anh có chút mập mờ.
“E hèm.”
Thẩm Hạ Lan cố tình ho khan hai tiếng để che giấu sự ngại ngùng của bản thân.
“Em đi đây, anh nhớ chăm sóc bản thân đấy.”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên không nỡ, anh nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan không buông.
Thấy Diệp Ân Tuấn giống như một đứa trẻ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
“Hay là em tìm quan hệ đưa anh ra ngoài nhé?”
“Quên đi, đối phương tốn sức đưa anh vào thì sẽ không dễ dàng thả ra đâu. Có chuyện gì thì em đi tìm Phi và Hoắc Chấn Đình, anh đã dặn dò bọn họ rồi.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy thời gian ở bên Thẩm Hạ Lan càng lâu thì anh lại càng không muốn để cô đi.