CHƯƠNG 1245
“Em biết từ trước rồi sao?”
“Em đoán? Nhưng em cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả như vậy, em thấy người cảm thấy bất ngờ là ba mẹ nhà họ Thẩm đúng không? Anh chưa cho người nói cho bọn họ biết sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn bằng đôi mắt chớp sáng.
Diệp Ân Tuấn cười, lắc đầu rồi nói: “Anh để bọn họ lại cho em tự xử lý, đương nhiên nếu như em lười không muốn động tay vào thì để anh.”
“Không cần, em sẽ tự đi gặp bọn họ. Sau buổi tụ họp hôm nay, em sẽ đi thăm bọn họ, dù sao hiện giờ bọn họ cũng rất muốn nhìn thấy em.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong ánh mắt đã không còn sự bi thương nữa.
Một số người một khi đã thật sự buông xuống, muốn làm tổn thương thêm lần nữa là chuyện không thể.
Cô lại rất muốn biết, cả đời ba mẹ nhà họ Thẩm cố gắng hết sức để dành những thứ tốt đẹp nhất cho Thẩm Niệm Niệm, khi bọn họ biết được cô ta không phải là con gái ruột của mình thì sẽ có phản ứng thế nào.
Chắc là tờ giấy lúc đầu chứng nhận Thẩm Niệm Niệm là con gái ruột của ba mẹ nhà họ Thẩm là do Diệp Tri Thu làm giả.
Nghĩ đến Diệp Tri Thu, Thẩm Hạ Lan nhảy dựng lên.
“Xong rồi, em lại quên mất chuyện của Diệp Tri Thu rồi.”
Lúc đó Thẩm Hạ Lan muốn khóc mà không được.
Sau khi Diệp Ân Tuấn quay trở về, cô chìm đắm trong tình cảm nên hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Tri Thu đã dặn, hiện giờ cũng không biết Diệp Tri Thu đã như thế nào? Mạnh Vũ Kha hiện giờ ra sao?
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn lắc đầu, kéo cô ngồi lại xuống đùi mình, nhỏ giọng nói: “Thi thể của Diệp Tri Thu anh đã nhận rồi, lúc đó Mạnh Vũ Kha cũng cắt cổ tay tự sát khi ông ta bị xử bắn rồi, cũng coi như bọn họ được đi cùng nhau. Anh đã làm theo lời dặn của Diệp Tri Thu, chôn bọn họ ở cùng một chỗ rồi.
Thẩm Hạ Lan lập tức thẫn thờ.
“Anh biết chuyện Diệp Tri Thu dặn dò sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy biểu cảm hiện tại của Thẩm Hạ Lan rất buồn cười.
Anh cười nói: “Biết nhờ vả của ông ta rất khó sao? Bất kể nói thế nào, về mặt sinh lý học, ông ta là ba anh, dáng vẻ hiện tại của A Tử tuyệt đối sẽ không lộ mặt, lúc đó anh lại ở trong cục, người ông ta có thể
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự buồn bã trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Cô ôm đầu anh, thấp giọng nói: “Anh còn em, còn con đây.”
“Anh biết, thực ra anh rất đáng thương, ba mẹ đều vì lợi ích mới sinh ra anh và Nam Phương. Bây giờ họ đều đi rồi, chỉ còn một mình anh sống trên đời này, nếu không có em, không có con, anh thật sự không biết mình sống trên thế giới này là vì điều gì.
Hạ Lan, cảm ơn em không vứt bỏ anh, cũng cảm ơn em bằng lòng ở bên anh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói những lời này, Thẩm Hạ Lan lập tức không biết nên nói gì.
“Được rồi, nhìn về phía trước đi. Sửa soạn một chút rồi ăn cơm, ăn xong chúng ta còn phải đến Tô Châu Hà Đề, đừng để mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn chúng ta chưa đi, không tốt lắm.”
Thẩm Hạ Lan vội chuyển đề tài.
Diệp Ân Tuấn hiểu rõ cười, đáy mắt ngập tràn tình yêu ấm áp.
Diệp Nghê Nghê thay chiếc đầm công chúa xinh đẹp, ăn sáng xong, Diệp Ân Tuấn liền đích thân lái xe đưa họ đến Tô Châu Hà Đề.
Tô Châu Hà Đề là sản nghiệp của Tô Nam, nhiều năm như vậy luôn mở cửa rất tùy ý, đến đây đều là hội viên VIP, mấy năm nay, cùng với sự ra đời của đứa trẻ nhà Anh cả Trạm, đương nhiên cũng bố trí thêm những nơi cho trẻ con.
Diệp Nghê Nghê vừa đến liền yêu thích.
“Wa, ở đây có cầu tuột, ba mẹ, con có thể đi chơi một lát không?”
Tính trẻ con của Diệp Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan cong môi cười.
“Có thể, nhưng phải gặp các cô chú bác trước mới được.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê miễn cưỡng đồng ý.