CHƯƠNG 1271
Diệp Ân Tuấn vô thức che chắn Thẩm Hạ Lan sau lưng.
“Bà muốn làm gì?”
Giọng anh lạnh lùng, không giận tự uy.
Mẹ Thẩm bây giờ hối hận muốn chết.
Tại sao bà lại vì một kẻ không phải con ruột của mình mà đẩy đứa con gái mà bà đã nuôi nấng hơn 20 năm ra khỏi cửa?
Mẹ Thẩm bùm một cái quỳ trước Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, mẹ xin con, hãy hoàn thành tâm nguyện của cha con đi. Chúng ta không yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng được kiểm tra quan hệ cha con, làm ở đây. Con biết đó, đây là bệnh viện quân khu, rất có thẩm quyền. Trưởng khoa của bệnh viện này có quan hệ rất tốt với vợ chồng con, chỉ cần con nói, họ nhất định sẽ xác minh một cách công bằng công chính. “
Thẩm Hạ Lan hơi hơi nheo mắt.
Cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.
Trước đây không lâu, hai vợ chồng không quan tâm sống chết của mình vì Thẩm Niệm Niệm, bây giờ thành ra kết cục này.
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng, thật sự không biết nên nói cái gì.
Mối quan hệ huyết thống có thực sự quan trọng như vậy không?
Cô có chút không rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Công bằng công chính? Hai người nghĩ mình có tư cách nói ra bốn chữ này sao? Hai người không sợ trưởng khoa vì quan hệ mà thay đổi kết quả thẩm định sao? Có phải con gái ruột của hai người không, bản thân không biết sao? Lẽ nào không phải con ruột, bà sẽ không cứu Thẩm Niệm Niệm sao? Hai người nuôi nấng Hạ Lan hơn 20 năm, cuối cùng vì một tờ giấy thẩm định mà đẩy cô ấy ra khỏi cửa, bây giờ mới nhớ đến việc có một đứa con gái như vậy? Tôi thật sự xem thường hai người đó, lẽ nào không phải quan hệ ruột thịt thì ở trong mắt hai người lúc cần là con gái, lúc không cần là kẻ thù sao?”
Mẹ Thẩm bị lời mỉa mai của Diệp Ân Tuấn làm cho đỏ cả mặt.
“Đừng cầu xin nó.”
Thẩm Phong đã khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
Ông ta nhìn Thẩm Hạ Lan ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Chúng ta đã nuôi nấng nó hơn 20 năm, nó đã làm gì cho chúng ta. Cho dù không phải vì Thẩm Niệm Niệm, sau khi trở thành bà Diệp thì nó đã cho chúng ta cái gì? Đừng trách chúng ta tự tìm con gái của mình, con của người ngoài cuối cùng cũng không được. Chẳng phải nó bây giờ rất gần gũi với nhà họ Hoắc sao? Ba mẹ nuôi như chúng ta thì là gì? Tôi không quên, tôi hiện nay phải ngồi tù là do ai tặng.”
“Ông cũng thật thú vị. Chẳng lẽ ông đòi đánh đòi mắng Hạ Lan, cô ấy còn phải cảm tạ ân
Diệp Ân Tuấn trực tiếp tức giận, lời nói cũng không khách khí nữa.
Thẩm Hạ Lan ở sau lưng Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Phong, đến sức lực để tức giận cũng không có.
Cô cảm thấy một khi suy nghĩ của một người đã lệch lạc, thì dù bạn có hợp lý đến đâu, người ta cũng sẽ không bao giờ lắng nghe bất cứ ý kiến nào.
Từ khi kết hôn với Diệp Ân Tuấn, ba mẹ nhà họ Thẩm đã không hài lòng về cô, nhưng khi đó cô vẫn là con của họ, họ không biết rằng Thẩm Hạ Lan không phải con ruột, vì vậy họ cố gắng chịu đựng, nhưng lời oán trách trong lòng rất nhiều.
Lúc mới gả vào nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan không một xu dính túi, vì cô nguyện ý, cho dù Diệp Ân Tuấn không quan tâm cô, cô cũng phải thập toàn thập mỹ, thậm chí phải chăm sóc lớn nhỏ nhà họ Diệp. Lúc đó, ba mẹ nhà họ Thẩm có đau lòng hỏi han một câu không?
Diệp Ân Tuấn nói đúng, lúc đó nhà họ Thẩm rất được trọng vọng, có tài sản kếch xù nhưng lại không cho cô một xu của hồi môn.
Thẩm Hạ Lan không hề phàn nàn hay trách móc, nhưng ba mẹ nhà họ Thẩm lại nghĩ như thế.
Cô không nhịn được cười lạnh.
Người mà, một khi nhìn thấy bạn không vừa mắt, ngay cả khi bạn cười với họ họ cũng nghĩ bạn đạo đức giả. Vì vậy, nói thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hai người này có chút chướng mắt.
Cô nhàn nhạt nói: “Thẩm Niệm Niệm đang cần ghép thận gấp. hai người có muốn xét nghiệm phù hợp không? Nếu phù hợp thành công…”