Chữ “lại” khiến cho lông mày của Thẩm Hạ Lan chợt cau lại.
Con nhóc đầu gấu này, ba ngày không đánh liền lên nóc nhà dỡ ngói mà.
“Ân Tuấn không phải ở đó sao? Trơ mắt nhìn Nghê Nghê đánh người?”
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Dũng có chút muốn khóc.
“Cô chủ, đừng nhắc tới, Sếp Diệp đang đứng trấn một bên cho cô Nghê Nghê rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghe A Dũng nói ra câu này thì sững sờ.
Đứng trấn?
Diệp Ân Tuấn đây là ủng hộ Nghê Nghê đánh người?
Tình hình gì thế này?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng lên.
Ông cụ Tiêu vội vàng nói: “Hạ Lan, con bé còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói, đừng có ra tay đánh nó nha?
Hơn nữa, con nhà chúng ta cũng không đánh người vô cớ.
Chắc là người khác sai rồi.”
“Ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói nên lời.
Ông lão này là điển hình của việc chiều cháu.
Chưa biết tình hình thế nào mà đổ lỗi cho người ta rồi?
“Ông đừng đi.
Đại thủ trưởng xem con cháu đánh nhau, không tốt.
Dũng, ở nhà cùng ông ngoại đi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói xong, Dũng vội vàng đồng ý, sau khi bị ông cụ Tiêu trừng mắt, liền lùi lại một bước.
“Sợ gì.
Ông ngoại bây giờ là một con hổ giấy.”
Thẩm Hạ Lan vỗ vai Dũng bước nhanh ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi nhà, Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy giọng nói của Diệp Nghê Nghê vang lên.
“Không đánh mày mày không biết Mã Long Vương có mấy con mắt.”
Thẩm Hạ Lan bất chợt nhíu mày.
Đây là Nghê Nghê của bọn họ sao?
Như thế nào cảm giác có chút giống Tiêu Vận Ninh rồi!
Phong cách này, hiển nhiên không phải phong cách của Diệp Nghê Nghê.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn bước nhanh ra ngoài.
Chung quanh bên ngoài đã có mấy người, Trạm Dương với Trạm Nguyệt Nhi cũng không có ra tay, trong sân cũng có mấy đứa trẻ, tuổi có lớn có nhỏ, lớn thì bảy tám tuổi, nhỏ thì ngang cỡ