Một suy nghĩ tự nhiên lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, cô vội vàng nói: “Bây giờ chắc không điều động được người, nếu như cậu thật sự cần, tôi có thể cho cậu mượn mấy người Ám Dạ.”
“Ám Dạ?”
Tống Đình dừng lại một chút.
Rồi gật đầu nhanh chóng.
“Vâng, cảm ơn mợ chủ.”
Thẩm Hạ Lan do dự một chút rồi hỏi: “Tống Đình, cậu đi theo Diệp Ân Tuấn lâu như vậy rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”
“Mợ chủ cứ nói đi.”
“Lễ phục kết hôn của tôi là do ai thiết kế vậy?”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Đình ngẩn người ra một lát.
“Là sếp Diệp đưa ra nước ngoài nhờ người thiết kế, có chuyện gì sao?”
“Thời gian kết hôn của tôi quá gấp gáp nhưng bộ lễ phục đó cần thời gian để thiết kế, tôi muốn hỏi…”
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan không nói được tiếp nữa.
Cô cảm thấy mình hơi mâu thuẫn.
Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cho dù bộ lễ phục đó là do ai thiết kế thì không phải hiện giờ cô cũng đã là bà Diệp rồi sao?
Cô cần gì phải suy nghĩ về chuyện bộ lễ phục đó là do ai thiết kế.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Thôi bỏ qua đi, cứ như vậy đi.”
“Mợ chủ.”
Tống Đình gọi Thẩm Hạ Lan lại đúng lúc.
Bàn tay của Thẩm Hạ Lan hơi ngừng lại, cô không nói gì nhưng rõ ràng là trong lòng rất căng thẳng.
“Sao vậy?”
“Bộ lễ phục đó được thiết kế cho cô.”
Câu nói của Tống Đình làm cho Thẩm Hạ Lan thẫn thờ lần nữa.
“Không phải trước khi kết hôn anh ấy không chịu gặp tôi sao?”
“Sếp Diệp nói như vậy với cô sao?”
Tống Đình cười rồi nói: “Mợ chủ, khi sếp Diệp nhìn thấy cô lần đầu tiên ở đại học đã nói rằng cô có khí chất rất tốt.
Lúc đó sếp Diệp có một người đàn em học thiết kế váy cưới, vừa hay lại không tìm được mẫu nên sếp mới đưa số đo của cô cho cô ấy, bảo cô ấy thiết kế thử một bộ lễ phục xem sao, bộ đó cũng chính là bộ