Tình hình như thế này, Thẩm Hạ Lan bị đánh thành cái sàng cũng có khả năng.
Anh ta vô cùng lo lắng, nhưng lại không thể phân thân.
Thẩm Hạ Lan đã trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là mưa bom bão đạn.
Viên đạn xoẹt qua bên người cô, sau khi lăn trên mặt đất để tránh, vẫn chưa kịp làm gì đã nghe thấy một tiếng động, một cái nồi sắt lớn không biết từ đâu ném qua, không nghiêng lệch chắn cả người cô lại.
Đạn có lực xuyên thủng, nhưng chiếc nồi sắt này sẽ cho Thẩm Hạ Lan thêm thời gian.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Hạ Lan, bên này.”
“Chị dâu?”
Dù thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ đến lại gặp được Hồ Ngọc Duyên ở đây!
“Mau qua đây.”
Hồ Ngọc Duyên chạy ra túm lấy Thẩm Hạ Lan, kéo cô qua.
Cùng lúc đó, chiếc nồi lớn đã vỡ tan, lỗ đạn ở bên trên gần như đã khiến chiếc nồi lớn thành cái sàng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ lại mà thấy sợ.
Hồ Ngọc Diệp đột nhiên cởi áo chống đạn trên người, trực tiếp khoác lên người Thẩm Hạ Lan.
“Mặc vào.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, vội vàng từ chối.
“Không, em không thể lấy.
Chị là chị dâu của em, còn phải kết hôn với Tống Dật Hiên nữa.”
“Nói linh tinh gì thế, hôn lễ chỉ là một hình thức, trên pháp luật chúng ta đã là người một nhà rồi.
Sao chị có thể thấy em gặp nguy hiểm mà trơ mắt không quan tâm chứ? Mau mặc lên.
Mục tiêu của bọn chúng là em, dù sao chị cũng an toàn hơn một chút.”
Hồ Ngọc Diệp không quan tâm đến sự cự tuyệt của Thẩm Hạ Lan, trực tiếp mặc áo chống đạn lên cho cô.
Mắt Thẩm Hạ Lan có chút nóng.
“Chị dâu, em….”
“Lúc này đừng nói nhiều, nhà họ Hồ bọn chị gần chỗ em nhất, đúng lúc chị về nhà lấy đồ, chị nhìn thấy người nhà họ Hoắc đang đến rồi, chỉ cần chúng ta trốn ở đây đợi một