Đập vào mắt là một người đàn ông trông có vẻ hơi tà mị.
Anh ta mặc một bộ đồ rằn ri, trên mặt được bôi màu, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng cảm giác tà mị kia lại bao trùm lên cả người.
Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm!
Trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm đánh giá, định lấy tĩnh khắc động.
“Aiyo, còn là một người đẹp nha.”
Đối phương huýt sáo, khiến ánh mắt của Lam Thần có chút lạnh.
“Thế nào? Còn muốn làm gì đó với tôi?”
Người đàn ông nhắm thẳng súng vào Lam Thần.
“Anh không được động vào anh ấy!”
Thẩm Hạ Lan lập tức đứng chắn trước mặt Lam Thần.
“Ồ, bảo vệ anh ta như vậy? Người đàn ông của cô?”
“Anh quan tâm làm gì.”
Dáng vẻ ngang ngược của Thẩm Hạ Lan khiến đối phương hơi sững sờ, sau đó lại cười có chút tà mị.
“Rất thú vị, cô không chỉ không sợ mà còn dám nói chuyện với tôi như vậy.
Nếu như nói cô chỉ là một bác sĩ, tôi sẽ không tin.
Đi thôi, đi theo tôi.”
Dưới sự uy hiếp hỏa lực của người đàn ông, Thẩm Hạ Lan và Lam Thần bị đưa ra khỏi nhà thờ.
Trận bắn phá ở bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục.
Người đàn ông có một chiếc xe quân đội riêng.
Anh ta bảo Thẩm Hạ Lan và Lam Thần đi lên, giẫm ga lái xe rời đi.
Những người khác lúc nhìn thấy người đàn ông này thì lần lượt nhường đường.
Có thể nhìn ra, người đàn ông này có chút thế lực, nói không chừng còn là một tên đầu sỏ nhỏ.
Thẩm Hạ Lan thầm đánh giá ở trong lòng, dùng tiếng quốc ngữ nói với Lam Thần: “Lát nữa đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông này trông có vẻ địa vị không thấp, phải bảo toàn tính mạng trước.”
“Nhưng nếu như bọn chúng động vào cô,