Mặc dù Diệp Tranh vẫn còn muốn giãy, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạ Lan chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở đó, để mặc cho Lam Thần chữa trị cho mình.
Khoảng thời gian này cũng không nói chuyện.
Trong đại sảnh bao phủ mùi máu tanh nồng, khiến người khác có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảnh giác với những người xung quanh đột nhiên ra tay.
Không có cách nào, tên Mạc Nhiên này cho cô áp lực quá lớn.
Nếu như một đấu một, cô chắc chắn không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Đối với sự phòng bị của Thẩm Hạ Lan, Mạc Nhiên không quan tâm, mà lười biếng dựa vào kia, khẽ nói: “Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
Thẩm Hạ Lan không ngắt lời anh ta, nếu như cô đoán không nhầm, có lẽ anh ta muốn nói đến ân oán giữa anh ta và Diệp Ân Tuấn.
Cảm xúc của Mạc Nhiên dịu đi, đôi mắt hung ác kia xuất hiện một tia dịu dàng.
“Tôi có một người chị gái tên là Mạc Tịch, rất xinh đẹp, rực rỡ chói mắt giống như cô.
Từ nhỏ, cả nhà chúng tôi đã nâng chị trong lòng bàn tay, che chở để chị ấy trưởng thành.
Chị ấy thích học y, thích màu xanh cây ô-liu, vì vậy chị ấy tham gia vào quân đội, hơn nữa còn thành công trở thành quân y.”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.
Cô không thể ngờ được chị gái của Mạc Nhiên lại là quân nhân.
Mạc Nhiên không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, anh ta đã chìm vào trong ký ức.
“Chị gái tôi là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế giới này.
Chị ấy nói chuyện luôn nhẹ nhàng, rất giống mẹ của tôi.
Chị ấy cũng rất thích khóc, rất sợ đau, lúc nhỏ chạm phải góc bàn da sẽ bầm tím mấy ngày trời.
Bác sĩ nói chị ấy có thể chất mẫn cảm, khá nhạy bén với sự đau đớn, đau gấp mười lần người bình thường.
Vì vậy, khi một người phụ nữ như chị ấy làm quân y thật sự khiến cả nhà chúng tôi đều rất bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan biết loại thể chất này, rất nhiều người cảm thấy người phụ nữ như vậy là đạo đức giả, nhưng thật sự không phải.
Người như vậy chỉ cần đau nhẹ cũng có thể lập tức truyền đến tứ chi, gây ra cảm giác đau đớn như sóng to gió lớn vậy.
Mắt của Mạc Nhiên có tia sáng từ nước mắt phát ra.
“Có biết không? Chị gái của tôi sau khi làm quân y đã gửi thư về cho gia đình, nói chị ấy ở trong quân khu rất tốt, mỗi lần đều báo tin vui không báo tin buồn, chúng tôi cũng dần dần quen với cuộc sống của chị ấy.
Nhưng có một lần chị ấy gửi thư nói chị ấy yêu một người đàn ông bị bệnh, trở về từ tiền tuyết, suýt nữa đã bị chết, người đàn ông kia tên là Diệp Ân Tuấn.
Đó là lần đầu tiên cả nhà tôi nghe thấy cái tên Diệp