Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Không cần, sau khi quay về quân khu sẽ có bác sĩ tâm lý dẫn dắt, tớ chỉ là không thích ứng lắm.”
“Ai cũng không thể thích ứng được.
Tối nay cùng ngủ với tớ?”
“Được.”
Diệp Minh Triết không cự tuyệt yêu cầu của Diệp Tranh.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Minh Triết không sao chứ?”
“Em thấy nó như không có chuyện gì sao? Đứa bé này mặc dù bề ngoài rất trấn định, trong lòng không biết sụp đổ thế nào đâu.
Đây dù sao cũng là con người.
Lần đầu tiên nổ súng đều sẽ có ám ảnh, anh quay đầu sẽ nói một tiếng với lão đại, để anh ấy tìm bác sĩ tâm lý cho Minh Triết, đừng để lại ám ảnh gì.”
Con ngươi Diệp Ân Tuấn híp chặt lại.
Anh nhấc chân đá người chết trước mặt sang một bên, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nếu Diệp Minh Triết thật sự để lại ám ảnh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mạc Nhiên!
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tâm trạng trầm trọng rời khỏi nơi này.
Những chuyện tiếp đó đương nhiên sẽ có người quân đội đến xử lý.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy người nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu đều ở đây, nói với họ: “Mọi người quay về trước đi, nói cho chú nhỏ và ông ngoại tôi biết, chúng tôi bên này không sao rồi.
Tôu và Ân Tuấn ở ngoài vài ngày rồi sẽ về.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Linh chỉ huy một đội người, hỏi Diệp Ân Tuấn: “Đội người này của Trương Linh là ý gì?”
“Có từng nghe nói tổ chức HQ sao?”
“Thứ gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút mờ mịt.
Diệp Ân Tuấn liền nói những chuyện Diệp Minh Triết tra được cho cô nghe.
Thẩm Hạ Lan khẽ sững sốt, hỏi: “Tiêu Nguyệt đó là dì cả của em sao?”
“Có khả năng phải, cũng có khả năng không phải, bây giờ còn chưa thể xác định.
Tóm lại sự việc của nước T khá phức tạp, chúng ta tạm thời đừng nhúng tay vào.
Hơn nữa năm đó dì cả em mất tích rất có khả năng là có ẩn tình khác, thậm chí sau lưng còn có khả năng tồn tại người sau màn ẩn nấp.
Bây giờ điều anh sợ hãi chính là, không biết động cơ và mục đích của kẻ ẩn nấp phía sau đó