Cô gần như có thể tưởng tượng, một khi Diệp Ân Tuấn thật sự muốn dày vò cô, cô sẽ thảm đến thế nào.
“Được rồi, em ra ngoài coi Minh Triết và Tranh có về chưa, anh mau ngủ đi.
”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền chạy ra ngoài như đào tẩu.
Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng có tâm trộm nhưng không có gan đi trộm của Thẩm Hạ Lan, không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng thật sự mệt rồi.
Diệp Tranh và Thẩm Hạ Lan đều không sao, đây chính là sự an ủi lớn nhất của anh, lúc này mí mắt quả thực không mở nổi nữa.
Anh biết vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý, nhưng chỉ cần có Thẩm Hạ Lan, thì anh cảm thấy yên lòng rồi.
Diệp Ân Tuấn không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan mới vỗ ngực thở phào một hơi.
Cô không khỏi nghĩ, sau này Diệp Ân Tuấn hồi phục rồi sẽ tính sổ cô thế nào đây.
Cô không khỏi rùng mình một cái.
Đáng sợ quá.
Vẫn nên không nghĩ nữa, hoặc là nhân lúc anh vẫn chưa hồi phục mà dày vò anh một phen, để sau này có tính sổ thì cũng không oan uổng, đúng chứ?
Thẩm Hạ Lan xảo quyệt mà cười một cái, thì nhìn thấy Diệp Tranh và Diệp Minh Triết cùng nhau xuống xe.
“Tranh à, Minh Triết, các con về rồi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ra đón.
Diệp Minh Triết giựt giựt khoé môi, nhưng có chút miễn cưỡng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến hành động của con trai cách đây không lâu kia, không khỏi có chút đau lòng.
“Nào, cục cưng, lại mẹ ôm.
”
Cô ngồi xổm xuống, trực tiếp kéo Diệp Minh Triết vào lòng.
Khoé miệng Diệp Minh Triết không khỏi giựt vài cái.
Cậu bé thật sự muốn đẩy mẹ ra OK?
Đặc biệt là khi cậu bé nhìn thấy có hai người tổ viên theo cậu đến đây, đang nhìn về phía này.
Trời ơi, đất ơi, mặt mũi của tổ trưởng là cậu bé có còn nữa không?
Diệp Minh Triết có chút khóc không ra nước mắt, nhưng không thể không nói, cái ôm của mẹ rất ấm áp, ấm