“Em cố chấp với chuyện này như thế sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rằng người phụ nữ này đã trở nên xấu xa rồi.
Lúc tình thâm nghĩa trọng như vậy, ý loạn tình mê như vậy mà cô còn có thể nhớ đến chuyện nam giả nữ trang, mị lực của anh đã giảm rồi sao?
Hay chỉ số IQ của người phụ nữ này tăng lên rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi mỉm cười và nói: “Em có thể cho phép anh tỏ tình với em sau khi nhóm bộ đội đi.
Thế nào? Đối với anh đủ tốt rồi chứ?”
Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa?
Anh chỉ có thể cười khan ha ha một tiếng, sau đó buông Thẩm Hạ Lan ra.
Trong hoàn cảnh như vậy, rất khó để tiếp tục, OK?
Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đứng dậy.
Cũng may anh không tiếp tục, nếu không thật sự không biết mình có chịu nổi không, thời điểm mấu chốt, cơ thể của tên này vẫn chưa hồi phục nữa, quá nhiệt tình nóng bỏng, thì không hay, không hay.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đứng dậy, rót cho Diệp Ân Tuấn một ly nước lạnh.
“Đây, hạ nhiệt đi.”
Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút buồn cười.
“Nước lạnh này có thể hạ nhiệt?”
“Có còn hơn không, tàm tạm đi.”
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống cách anh có chút xa.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười.
Người phụ nữ này sợ cơ thể mình vẫn chưa hồi phục, mà không kiềm chế được, nhưng cứ khiêu khích anh, như vậy thì cũng thôi đi, còn canh cánh trong lòng chuyện mặc đồ nữ tỏ tình, cũng không biết nên nói cô sao cho tốt nữa.
Diệp Ân Tuấn một hơi uống cạn nước lạnh.
Cổ họng anh cuồn cuộn, Thẩm Hạ Lan không khỏi nuốt ngụm nước bọt.
Đậu xanh!
uống nước thôi mà cũng có sức lôi cuốn như vậy,