Hoắc Chấn Đình có thể nghe ra giọng nói của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngây ra một lúc.
“Diệp Ân Tuấn?”
“Vâng.”
“Cậu nói người phụ nữ trong tấm ảnh đó là ai chứ?”
Hoắc Chấn Đình cho là mình đã nghe lầm.
Diệp Ân Tuấn hắng giọng một cái rồi nói: “Đây chỉ là chút chuyện giữa hai vợ chồng bọn cháu mà thôi, chơi hoán đổi nhân vật, không ngờ tới là làm phiền đến chú út, cháu xin lỗi.”
Hoắc Chấn Đình há miệng to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà, rất lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình.
“Diệp Ân Tuấn, tốt xấu gì cậu cũng là quân nhân, tại sao lại có thể chơi đùa với Thẩm Hạ Lan như thế?
Nếu như có người ngoài biết được cậu là nam giả nữ, cậu cậu cậu…”
“Biết thì cứ biết thôi, vợ của cháu vui vẻ là được rồi, suy nghĩ của những người khác không liên quan gì tới cháu.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm cho đôi mắt của Thẩm Hạ Lan xuất hiện những trái tim hồng phấn nho nhỏ.
Ông xã thật là đẹp trai.
Hoắc Chấn Đình lại nghẹn lời lần nữa.
Hơn cả nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình.
“Chú lười phải quan tâm hai đứa, cậu cứ nuông chiều Hạ Lan đi, tôi thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con bé ngồi trên đầu của cậu mà đi ị, đến lúc đó cậu đừng có tới trước mặt của tôi mà ấm ức là được rồi.”
“Chú út, chú nói cái gì vậy, chú còn là chú út của cháu nữa à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phiền muộn, Hoắc Chấn Đình ở bên kia cụp một tiếng cúp điện thoại, cũng không biết có phải là bị hai người chọc giận không nữa.
Điện thoại ở bên đây vừa mới cúp máy, ông cụ Tiêu lại gọi tới.
Cũng là mở miệng trách móc Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật là khó khăn.
Diệp Ân Tuấn không sợ người khác làm phiền mà giải thích với ông cụ Tiêu một lần nữa.
“Đúng là làm xằng làm bậy!”
Ông cụ Tiêu nghe xong thì trực tiếp nói một câu rồi