Diệp Ân Tuấn ngồi xuống bàn ăn.
Anh cầm lấy đũa ăn một miếng.
“Như thế nào?”
“Ngon lắm.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng, ăn hết bát mì trường thọ.
Nhìn món mình làm ra được Diệp Ân Tuấn ăn hết không còn một miếng, trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất thỏa mãn.
Cô lại múc cho mình một bát, bởi vì thật sự rất đói bụng, cho nên ăn hơi nhanh.
Diệp Ân Tuấn sợ cô bị nghẹn, vội vàng rót cho cô một ly nước.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Diệp Ân Tuấn đi rửa chén, Thẩm Hạ Lan không thích làm việc này.
Sinh hoạt vợ chồng vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau.
Thẩm Hạ Lan nằm cuộn người trên ghế sa lông xem tivi.
Diệp Ân Tuấn rửa bát xong, sau khi dọn dẹp phòng bếp rồi mới đến đó ngồi xuống, Thẩm Hạ Lan vô thức đưa bàn chân nhỏ tới.
“Em lạnh.”
Bàn chân của cô hơi đỏ.
Mặc dù lò sưởi ở trong nhà đã được đốt lên, nhưng mà trong phút chốc làm ấm cả căn nhà to như thế là chuyện không thể nào.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nắm chặt lấy bàn chân của cô bỏ vào trong bụng của mình.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Thẩm Hạ Lan hơi giật mình.
“Anh không lạnh hả?”
“Vẫn ổn.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, đôi mắt mỉm cười.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan giống như ăn phải kẹo ngọt.
“Xem cái gì đó?”
“Chốn bồng lai, câu chuyện tình yêu giữa một linh vật và thiên binh.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Cái quỷ gì vậy?
Linh vật?
Đó là cái gì?
Diệp Ân Tuấn rất ít khi xem tivi, thời gian của anh đều dùng để xem báo cáo tài chính và kinh tế cùng với xu hướng của cổ phiếu, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan xem nhập tâm như thế, anh không khỏi nhìn một chút.
Đúng lúc nhìn thấy nữ chính muốn đón lễ giáng sinh, không ngừng ám hiệu nơi hẹn hò với Bạch Khởi.
Thẩm Hạ Lan cười